Phụ Lục
Trò chơi mở đầu với hình ảnh một người phụ nữ đang nhìn về phía ngọn hải đăng bên bờ biển, kèm theo đó là những dòng tâm sự, rằng cô ấy từng có tất cả, được thỏa mãn hết thảy những giác quan, nhưng một ngày kia, có người đã tước đoạt hết những thứ đó của cô.
Đứng bần thần trước căn nhà hoang nằm dưới chân ngọn hải đăng, người phụ nữ nhìn chiếc chìa khóa trong tay, tự hỏi liệu người đã tước đoạt mọi thứ của mình đang bày trò gì. Rồi như đã hạ quyết tâm, người phụ nữ vặn chìa khóa, mở toang cánh cửa gỗ màu xanh biển, và câu chuyện trong Layers of Fear chính thức bắt đầu.
Mười năm trước, người phụ nữ đã từng sống bên trong căn nhà này. Thông qua những mảnh tin bị cắt và lá thư thông báo, ta biết rằng người phụ nữ là một tiểu thuyết gia kinh dị, cô đã chiến thắng cuộc thi viết do một công ty tổ chức và nhận được phần thưởng là cơ hội hoàn thành tác phẩm mới của mình ở ngọn hải đăng tư nhân, thuộc quyền sở hữu của công ty. Ở đây, vì tên người phụ nữ đã bị làm nhòe, nên tôi sẽ gọi cô ấy là Illegible - nghĩa là không đọc được.
Lúc này, người của công ty tổ chức cuộc thi gọi đến, thúc giục Illegible mau bắt tay vào hoàn thành tác phẩm của mình rồi cúp máy. Tuy khó chịu với phía công ty, nhưng Illegible vẫn phải bắt đầu làm việc, nhưng tiếng sột soạt kì lạ vang lên đâu đó trong căn nhà đã đánh gãy dòng suy nghĩ của cô.
Illegible lần theo nơi phát ra âm thanh đến được căn phòng đặt một món đồ bị che kín. Vì tò mò, cô kéo tấm vải che xuống, và ngạc nhiên khi thấy đó là bức tranh vẽ một sinh vật gớm ghiếc, nhưng rất nhanh, người trong tranh đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Nữ tiểu thuyết gia nghĩ mình nhìn nhầm, sau khi kiểm tra mọi thứ đều an toàn, cô quyết định gọi cho con trai để tâm sự đôi điều, rồi quay về phòng, bắt đầu chìm vào thế giới trong tác phẩm của mình.
Trong một căn biệt thự sang trọng nhưng vắng lặng, người họa sĩ bước vào, như một lẽ hiển nhiên, ở đây không có bất kỳ ai ngoài ông. Nhưng người họa sĩ không quan tâm, ông ta đến đây vì muốn hoàn thành tác phẩm để đời của mình, và không muốn bị bất kỳ ai làm phiền. Những tờ giấy note xuất hiện rải rác bên trong căn nhà, là minh chứng việc, mọi người ở đây đã bị tước đi quyền được nói, chỉ để tránh ảnh hưởng đến cảm hứng sáng tác của người họa sĩ thiên tài.
Trong không gian tĩnh lặng của căn nhà, người họa sĩ đắm mình trong thế giới nội tâm của riêng ông. Ở nơi đó, người họa sĩ bộc bạch rằng vợ ông là một nghệ sĩ dương cầm, và bà cũng là nàng thơ trong những tác phẩm của ông. Bức tranh gia đình của ông càng hoàn mỹ hơn khi người vợ hạ sinh cho ông một cô con gái, và họ còn đón một chú chó giống doberman về chăm sóc.
Nhưng, căn nhà vốn phải rộn ràng tiếng cười của một gia đình hạnh phúc, lại dần có những vết nứt. Sau một thời gian chung sống, người vợ cảm thấy chồng dành nhiều thời gian cho những bức tranh hơn vợ con, và những cuộc cãi vã bắt đầu diễn ra. Rồi, vào một ngày định mệnh, người vợ đã vô tình vướng vào một vụ hỏa hoạn khi ra ngoài, để lại cho cô những vết sẹo không thể xóa nhòa.
Nhìn thấy nàng thơ của mình đã không còn giữ được dáng vẻ khi xưa, tài năng của người họa sĩ đã bắt đầu suy giảm, các tác phẩm của ông ta dần trở nên méo mó. Bạn bè - những người từng nịnh bợ ông ta cũng dần trở nên xa cách, và người họa sĩ ấy phải kiếm tiền từ việc vẽ tranh minh họa cho các quyển sách thiếu nhi, thậm chí còn bắt đầu tìm đến men rượu để lấy “cảm hứng” sáng tác.
Song song với điều đó, người họa sĩ cố gắng tìm cách chữa lành cho vợ mình, nhưng điều đó quá khó. Về phía người vợ, sau một thời gian dài bị chồng lạnh nhạt, cô và người họa sĩ dần xa cách nhau. Thậm chí, có một lá thư nói về việc, người vợ đã quyết định đốt sạch những tác phẩm cũ của người họa sĩ, trong đó có bức tranh “The Lady in Black” chồng vẽ tặng mình.
Nhưng dường như, người thật sự đã đốt những bức tranh đó là họa sĩ, và rồi đến một ngày, vợ ông đã không chịu nỗi mà quyết định kết thúc cuộc đời mình trong bồn tắm. Theo cảm hứng nghệ thuật xen lẫn quá khứ và thực tại của người họa sĩ, bức tranh của ông dần lộ ra hình ảnh cơ thể quyến rũ của một người phụ nữ.
Illegible hình như vừa ngủ gục trên bàn, cô vẫn chưa gõ được một dòng chữ nào cho phần tiếp theo của câu chuyện. Cô ra phòng bếp và nhìn thấy những mảnh giấy của phía công ty, thông báo rằng cô đã dời hạn nộp 3 lần và họ không muốn chờ nữa. Nếu nữ nhà văn không hoàn thành phân cảnh trên, họ sẽ tìm một tác giả khác thay thế cô.
Nhưng sao cô có thể tập trung sáng tác, khi những hiện tượng kì lạ cứ liên tục xuất hiện trong căn nhà? Vì quá lo sợ, cộng với việc đã lâu không gặp người, nên cô quyết định gọi cho con trai mình để tâm sự. Illegible cố bày tỏ mình đang không thoải mái với căn nhà, nhưng người con trai lại cảm thấy cô chỉ đang gặp ác mộng, nên cố gắng khuyên mẹ mình bình tĩnh lại, và nhắc nhở, chính cô là người đã quyết định đến đây để viết truyện.
Thái độ của con trai làm Illegible càng thêm hoảng loạn, nhưng khi cô cố gắng giải thích điện trong nhà bỗng tắt phụt, cả điện thoại cũng bị ngắt. Bất lực khi phải mò mẫm trong bóng tối, nữ tiểu thuyết gia đành phải tự xuống hầm bật lại công tắt đèn, may thay, mọi thứ vẫn hoạt động khá tốt.
Nhưng, một giọng đàn ông bí ẩn vang lên, dù không biết giọng nói đó phát ra từ đâu, hay từ sinh vật nào, ta vẫn thấy người phụ nữ đi theo nó đến phòng treo bức tranh người phụ nữ xinh đẹp giờ đã mang hình hài quái vật, và quyết định cầu xin nó sự giúp đỡ.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, người con trai gọi đến để xác nhận mẹ mình an toàn. Nhưng khác với vẻ sợ sệt vừa rồi, Illegible trả lời một cách vô bình thản, thậm chí còn nói rằng cô muốn ở đây để tiếp tục công việc rồi ngắt mắt.
Người phụ nữ quay lại bàn, dường như cuộc trò chuyện với giọng nói bí ẩn đã giúp cô lấy lại cảm hứng, cô cũng gọi giống nói ấy là “nàng thơ muse” của mình, và những dòng chữ về diễn biến tiếp theo của câu chuyện lại tiếp tục tuôn ra trong đầu Illegible.
Người họa sĩ nhìn bức tranh, ông biết chỉ còn vài bước nữa thôi, tác phẩm của mình sẽ hoàn thành, nhưng những hiện tượng tâm linh trong ngôi nhà, thậm chí là hồn ma người vợ quá cố cứ liên tục quấy rầy người họa sĩ.
Những chuyện kỳ lạ ấy không xoay quanh người vợ, mà là cô con gái của người họa sĩ. Trong quá khứ, dù là cha, nhưng chưa một ngày nào ông quan tâm con gái mình. Vậy nên, mỗi khi cảm thấy tội lỗi vì đã bỏ bê con gái, người họa sĩ chỉ còn cách mua thật nhiều con búp bê để bù đắp cho cô bé. Nhưng, những bức vẽ đã cuốn lấy tâm trí, dành hết mọi sự chú ý của ông, chúng khiến người họa sĩ phát điên và quát vào mặt con gái mình, mỗi khi cô bé làm ồn hoặc muốn gây sự chú ý với bố.
Hiện tại, những hiện tượng kỳ lạ về cô con gái vẫn không lay động được người họa sĩ, thay vào đó, ông ta chỉ chăm chăm tìm búi tóc nhỏ của cô con gái để làm một cây cọ, giúp những nét vẽ của bức tranh trở nên đẹp nhất. Trong quá trình này, người họa sĩ có nhặt được một bài báo nói về việc, một người cha làm họa sĩ nổi tiếng đã bắt cóc chính con gái mình vì muốn gặp lại cô bé, nhưng liệu người cha trong bài báo có phải người họa sĩ?
Có lẽ là không, vì sau khi tìm thấy búi tóc của con gái, ông ta lại bắt đầu dùng nó vẽ nốt bức tranh. Đương nhiên là không chỉ tóc của con gái, mà cả xương, da và máu của người vợ cũng được họa sĩ tận dụng để hoàn thành tác phẩm. Và chỉ còn vài bước nữa thôi, kiệt tác để đời của ông sẽ được hoàn thành.
Nhưng càng đắm chìm bên trong nghệ thuật, khung cảnh trong mắt người họa sĩ càng trở nên xấu xí, những ảnh tượng trưng cho ma quỷ xuất hiện và bóng ma của bức tranh “The Lady in Black” tượng trưng cho vết thương lòng của vị danh họa cũng hiện hữu càng lúc càng nhiều.
Rồi bức tranh cũng được hoàn thành, người trong tranh không ai khác là chân dung của họa sĩ, tượng trưng cho sự ích kỷ của chính ông ta khi đối mặt với “vợ” và “con gái”. Thứ ông ta yêu là chính bản thân, chứ chưa bao giờ là những người bên cạnh. Bức tranh ấy sau đó sẽ được trưng bày giữa các tác phẩm nổi tiếng trong viện bảo tàng, và ở lại đó - mãi mãi.
Kết thúc những dòng cuối cùng, Illegible đứng dậy khỏi bàn làm việc, và ta sẽ tìm thấy một lá thư nói về việc, cô ấy cảm thấy sợ hãi hòn đảo và căn nhà này, nhưng đồng thời, nó lại giúp cô kết nối được “nàng thơ” của mình và sắp hoàn thành tác phẩm để đời.
Nhưng trước đó, Illegible ra ngoài để gọi cho một người mà cô ta gọi là thằng khốn. Bên kia đầu dây không ai khác là chủ của ngọn hải đăng, có vẻ như ông ta đã bắt giữ con của Illegible để đe dọa cô phải hoàn thành tác phẩm về “nàng thơ” của ông ta. Trong cuộc trò chuyện cô liên tục chửi bới ông ta, và đe dọa sẽ dùng lời văn của mình để khiến “nàng thơ” của ông đau khổ, nhưng không có kết quả. Cuối cùng, Illegible tức giận cúp máy và thề sẽ hủy hoại “cô nàng” ấy trong phần tiếp theo của tác phẩm.
Quay về phòng làm việc, Illegible chạm tay vào quyển sách có tên “The Inheritance”, đây là phần game nói về người con gái của gia đình họa sĩ, nhưng vì câu chuyện chính của phần này và phần game “Câu chuyện của người nhạc sĩ” chỉ kể câu chuyện theo góc nhìn người mẹ và việc cô con gái quay về căn nhà rồi tìm hiểu quá khứ năm xưa, nên tôi quyết định sẽ không đề cập nhiều, thay vào đó ta sẽ đến với tác phẩm tiếp theo của nữ tiểu thuyết gia - Layers of Fear 2.
Câu chuyện lần này nói về một diễn viên Hollywood, bất ngờ nhận được lời mời bí ẩn đến nhận vai trên một chiếc du thuyền. Tại đó, người diễn viên nhìn thấy cảnh một người phụ nữ có ngoại hình gần giống bức tranh mà Illegible đặt trên bàn, đang kéo dầu một diễn viên nhí.
Bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, người diễn viên nghe thấy bên tai mình là những lời mắng chửi của nhà sản xuất, nhưng lạ thay, trên tàu chỉ có một mình diễn viên, và chính bản thân người này cũng bị kéo vào một cuộc hành trình kỳ lạ.
Qua những đoạn đối thoại cực nhỏ trong cuộc hành trình, bức màn về thân phận của người diễn viên được vén lên. Khi còn nhỏ, người diễn viên - James đã từng cùng chị là Lily, trốn trên một con tàu giống thể này. Vì mẹ mất do sinh James, nên người cha rất ghét con trai mình, có một số chi tiết ngụ ý rằng, có lẽ người chị Lily đã sát hại cha mình, vậy nên hai đứa trẻ đã bỏ trốn. Nhưng, việc đi trốn vé chưa bao giờ là dễ dàng, hai đứa trẻ phải lẩn trốn như những con chuột và vật lộn, trộm cắp để tìm thức ăn, đồng thời né tránh tầm mắt của những nhân viên trên tàu nếu muốn được an toàn.
Illegible dừng lại những lời văn của mình, ngoài trời đang đổ mưa lớn, và cô nghe thấy điện thoại đổ chuông. Bên kia đầu dây là con trai của cô, anh gọi để chắc rằng mẹ mình vẫn ổn sau một thời gian không liên lạc, rồi vội vàng ngắt máy khi người phụ nữ chưa nói được câu nào.
Những hiện tượng kỳ lạ tiếp tục bám lấy Illegible, nó giống sự ám ảnh và cô đơn cùng cực của cô khi bị nhốt một mình ở nơi xa lạ, nhưng đồng thời, hình ảnh bức tranh xấu xí mà Illegible gọi là nguồn cảm hứng liên tục thoắt ẩn thoắt hiện, như ngụ ý những hiện tượng kỳ lạ mà ta thấy, chính là sự bế tắc của một người làm nghệ thuật đang cố bắt lấy cảm hứng của mình.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, Illegible vẫn ngồi vào bàn, và tiếp tục viết nốt phần còn lại của tác phẩm.
Sau một thời gian vất vả sinh tồn thì một ngày nọ, con tàu mà hai đứa trẻ cư ngụ đã bốc cháy, kéo theo đó là sự hoảng loạn của rất nhiều người. Hai đứa trẻ đã phải cố gắng để chống chọi với con tàu đang dần chìm, nhưng cuối cùng, chỉ có một đứa trẻ là may mắn sống sót, và đứa trẻ đó không ai khác chính là James.
Sống sót một mình mà không có chị gái, James đã trở thành một diễn viên, và cậu luôn cố gắng để đưa Lily quay về, nhưng mọi nỗ lực đều là vô nghĩa, vì ta có thể nghe thấy câu nói “không thể giúp được cô” quanh quẩn trong tâm trí James.
Cuộc hành trình xen lẫn quá khứ và thực tại trong tâm trí, đã đưa người diễn viên đến một bữa tối với James nhỏ trên bàn ăn. Một cuộc nói chuyện khó hiểu diễn ra giữa hai người họ. James thấy mình đứng trên sân khấu, và ảnh phản chiếu của anh ở trong gương, giống như nói lên rằng anh đã buông bỏ quá khứ, nhưng đồng thời, anh đã không nhận ra bản thân nữa. Giờ đây, anh chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch, với cái danh diễn viên trên lưng.
Illegible kết thúc tác phẩm, cô đi đến bức tranh xấu xí mình gọi là nàng thơ và châm lửa đốt nó. Nhưng khi bức tranh dần bốc cháy, người phụ nữ trong tranh lại xuất hiện và đẩy ngã cô xuống đất. Illegible hoảng hốt đứng dậy đuổi theo người phụ nữ kỳ lạ kia, rồi trở nên hoảng sợ khi thấy bà ta đóng cửa nhốt cô lại bên trong căn nhà đang cháy, và bảo rằng cô nên tập trung vào tác phẩm của mình, trò chơi kết thúc tại đây.
Và… tôi phải thừa nhận là với một người chưa chơi những phần game trước của Layers of Fear mà đã nhảy thẳng vào phần 2023 này thì, tôi khá lú với cốt truyện, câu chuyện của nhà họa sĩ tôi còn hiểu, chứ chuyện của diễn viên thì tôi xin phép giơ tay rút lui. May nhờ những bài phân tích của cộng đồng nên tôi cũng được giải ngố phần nào, nhưng vẫn còn mông lung lắm.
Theo những gì tôi hiểu, thì các phần game Layers of Fear trước đây, đều là tác phẩm do nữ tiểu thuyết gia sáng tác, và độ bi kịch hoặc kết thúc của chúng phụ thuộc vào những quyết định của người chơi. Ngoài những cái kết tôi kể trên, câu chuyện trong game còn có những cái kết khác giống với những kết thúc trong các phần game trước.
Chẳng hạn người họa sĩ sẽ vẽ người vợ thay vì vẽ mình, người con gái sẽ lựa chọn tha thứ cho cha hoặc không và người diễn viên trong câu chuyện có thể đã thật sự tồn tại. Hoặc chỉ là một vai diễn mà một người diễn viên khác phải nhận. Riêng câu chuyện về nữ tiểu thuyết gia, ta có thể thấy cô ấy đến để hoàn thành tác phẩm của mình. Một nơi yên tĩnh không bị ai quấy rầy, phù hợp để viết văn như ngọn hải đăng là phần thưởng mà cô ấy đạt được trong một cuộc thi.
Tuy nhiên, sự yên tĩnh, cô đơn và không có ý tưởng sáng tác đã bào mòn tâm trí nữ tiểu thuyết gia, điều đó giải thích cho những hành vi kích động, bất thường và khó kiềm chế của cô ấy trong suốt trò chơi. Hình ảnh bức tranh xấu xí, giọng nói bí ẩn và người phụ nữ đã đẩy ngã nữ tiểu thuyết gia tượng trưng cho “nguồn cảm hứng” sáng tác, cũng như sự hoang tưởng đang dần lớn lên trong lòng cô.
Về phần nhà sản xuất liên hệ với tiểu thuyết gia cũng như người con trai thường nói chuyện với cô qua điện thoại. Ban đầu tôi cảm thấy hai người này tồn tại, nhưng sự thay đổi soàn soạt của tiểu thuyết gia làm tôi nghĩ, người con trai chỉ là ảo tưởng cô tự an ủi bản thân, còn nhà sản xuất tượng trưng cho áp lực vô hình, thúc ép người phụ nữ phải hoàn thành tác phẩm.
Thông qua cuộc trò chuyện đầu tiên qua điện thoại, ta biết rằng người phụ nữ ban đầu rất thích viết và muốn hoàn thành tác phẩm để đời. Nhưng khi chịu quá nhiều áp lực và cô đơn, cô đã sợ hãi chính các tác phẩm mình viết, và cảm thấy mệt mỏi khi phải sáng tác. Đỉnh điểm là cô tự châm lửa thiêu rụi nguồn cảm hứng của mình, và nguồn cảm hứng ấy đã quyết định rời bỏ người phụ nữ, khiến cô ấy tuyệt vọng.
Nó làm tôi thấy khá giống với việc, khi một người hoàn toàn bị vắt kiệt đam mê, thứ họ từng yêu thích sẽ dần trở thành áp lực làm họ mệt mỏi và đâm ra chán ghét nó. Đương nhiên đó là suy nghĩ của cá nhân tôi thôi, trong Layers of Fear còn dùng khá nhiều hình ảnh ẩn dụ, nhưng tôi thấy mình chưa đủ cái trình để hiểu nó, nên nếu bạn hiểu thì hãy để lại bình luận bên dưới để ta cùng thảo luận nhé.
Giờ thì, video hôm nay sẽ kết thúc tại đây. Và, dù còn nhiều thiếu sót, nhưng vẫn hy vọng các bạn cho Mọt tôi một like, share, ấn vào nút đăng ký và nút chuông thông báo để ủng hộ Mọt nhé. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Theo dõi để không bỏ lỡ những bài viết hay về game nhé~
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn