Phụ Lục
Rosetta Halloway, là một cô bé đáng yêu với mái tóc đen bồng bềnh và đôi mắt xanh như màu nước biển. Cô bé thích dành thời gian chăm sóc, tỉa tót những nhánh cây trong khu vườn sau nhà. Nhưng những ngày gần đây, có một vấn đề khiến Rosetta lo ngại, đó là sự xuất hiện của một chiếc giếng bí ẩn. Cô bé không biết tại sao, hoặc bằng cách nào, cái giếng lại xuất hiện ngay trong vườn nhà mình.
Rosetta đã thử lờ nó đi, nhưng một lần, hai lần, rồi ba lần, âm thanh kỳ lạ phát ra từ chiếc giếng đã thu hút sự tò mò của cô bé. Đó là giọng nói của một cô gái, dù bị lẫn trong tiếng nước, Rosetta vẫn nghe rõ mồn một âm thanh trong trẻo, thanh thoát ấy.
Nhưng so với sự tò mò thì nỗi sợ của một đứa trẻ đã chiến thắng hết thảy. Nhỡ đâu mình gặp nguy hiểm? Nhỡ đâu thứ gì đó dưới giếng sẽ hại mình thì sao? Rosetta tự hỏi và trốn trong nhà một thời gian dài, không dám đặt chân ra khỏi vườn, mặt cho thứ âm thanh kỳ lạ ấy liên tục mời gọi cô.
Thời gian qua đi, Rosetta vẫn an toàn trong căn nhà của mình, có lẽ cô bé đã đúng khi không để sự tò mò lấn át suy nghĩ của mình. Nhưng sâu trong lòng Rosetta, cô bé vẫn luôn tò mò, tự hỏi liệu bên trong cái giếng kỳ lạ ấy đang ẩn dấu điều gì? Và giọng nói du dương ấy rốt cuộc bắt nguồn từ đâu?
Trong một diễn biến khác, Rosetta đã không thể chống lại sự tò mò nên quyết định đến gần miệng giếng, nhưng không thể nhìn thấy gì khác ngoài dòng nước đen như mực. Thay vì từ bỏ, Rosetta lại cất tiếng gọi, hy vọng sẽ nhận được câu trả lời từ chủ nhân giọng nói.
“Có ai ở đó không?” Rosetta gọi lần thứ nhất, rồi đến lần thứ hai, nhưng vẫn chẳng có ai đáp lại. Đến lần thứ ba, sinh vật sống dưới đáy giếng cuối cùng cũng lộ diện. Đó là một cô gái sở hữu mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt đen như mun, làn da nhợt nhạt và chiếc đuôi cá không thuộc về con người. Cô ta giới thiệu mình là Galatea, nàng tiên cá của cái giếng đen, xuất hiện theo lời kêu gọi của Rosetta.
Từ nhỏ, Rosetta đã lớn lên với những chuyện cổ tích về nàng tiên cá, thậm chí biết về sự tồn tại của họ nhưng chưa bao giờ cô bé nghĩ bản thân có thể nhìn thấy một người cá xuất hiện trong cái giếng sau nhà.
Bằng một chất giọng lịch sự Galatea hỏi Rosetta tại sao lại gọi mình lên. Cô bé đáp vì nghe thấy giọng nói kỳ lạ nên tò mò gọi thử, không ngờ Galatea lại hiện lên thật, nên vội vàng xin lỗi cô vì sự lỗ mãng của mình.
Galatea cười bảo, cô đã sống một mình trong cái giếng này được thời gian dài, nên luôn mong sẽ tìm một người bạn cùng trò chuyện, vì vậy cô rất vui khi được gọi lên như thế. Rosetta vốn là một đứa trẻ nhân hậu, nên dù có hơi ái ngại vì lời mời trò chuyện đột ngột của Galatea, cô bé vẫn sẵn lòng dành chút thời gian để kể cho nàng người cá nghe về thế giới bên ngoài.
Đầu tiên, cả hai nói về sở thích của Rosetta, như làm vườn, hoặc đọc sách cùng chú mèo Camellia bên lò sưởi. Tiếp theo là về gia đình, Rosetta nói rằng mẹ mình từng là tiểu thuyết gia, còn cha là một người rất thích đọc thơ mỗi khi rảnh rỗi.
Rồi cả hai lại nói về Winterport, một thị trấn nhỏ nơi những con người tốt bụng và các sinh vật kỳ diệu cùng nhau sinh sống, trong đó có cả gia đình của Rosetta. Tại Winterport có một bến cảng hướng ra biển, khi còn nhỏ, Rosetta từng theo cha lên con tàu Oceanus ra khơi và gặp gỡ rất nhiều người cá giống Galatea. Cô bé nói rằng Winterport có một mối quan hệ mật thiết với vị vua của biển cả, chỉ cần người dân ở đây tôn trọng đại dương và cúng dường cho thần Biển, họ sẽ có một cuộc sống yên bình.
Không chỉ thế, Rosetta còn tiết lộ rằng, thật ra mẹ mình cũng là người cá, nhưng bà đã từ bỏ chiếc đuôi để lên bờ xây dựng gia đình hạnh phúc với cha của Rosetta, nên nói theo mặt nào đó, cô bé có thể được xem là cháu gái của vị vua cai trị biển cả.
Cuối cùng, Galatea hỏi Rosetta về người mà cô bé yêu quý. Dường như cảm thấy câu hỏi của mình quá đường đột, nàng người cá cố giải thích rằng không hẳn là người yêu, mà cũng có thể là người Rosetta thích nhất trong gia đình. Lí do cho câu hỏi có phần riêng này được Galatea biện minh rằng, cô đã bị những người mình từng yêu quý ném xuống giếng và chết rục ở nơi đến tận bây giờ, nên cô rất tò mò về cái gọi là “tình yêu” của con người.
Ở câu hỏi này, Rosetta có nhiều câu trả lời khác nhau tùy vào lựa chọn của người chơi. Lựa chọn đầu tiên là cha mẹ. Lựa chọn thứ hai là chú mèo Camellia của cô bé. Và cuối cùng là người bạn trai bướm đêm Christopher Heterocera, hoàng tử của vương quốc Dopterra.
Sau khi nghe xong câu trả lời cuối cùng của Rosetta, Galatea sẽ vui vẻ nói cảm ơn cô bé vì đã chịu khó trò chuyện với cô từ nãy đến giờ. Rosetta nghe vậy thì mỉm cười, nói rằng nếu được, cô bé sẽ đưa Galatea đi thăm thú thị trấn Winterport yêu quý của mình.
Dường như chỉ chờ có thế, nàng người cá lập tức trở mặt, bảo, nếu Rosetta chịu đưa đôi chân của mình cho cô, cô sẽ được thoát khỏi cái giếng này. Bằng giọng nói vô cùng trịch thượng, Galatea yêu cầu Rosetta phải đổi đôi chân cho mình, để cô có thể thoát khỏi cái giếng chết tiệt này và tận hưởng cuộc sống của riêng mình.
Đương nhiên, Rosetta không bao giờ đồng ý với yêu cầu vô lý đó vì nó đồng nghĩa với việc hai người phải tráo đổi cuộc sống cho nhau. Cô bé cố thuyết phục Galatea rằng ông ngoại của cô - vị vua của biển cả hẳn sẽ có cách, nhưng nàng người cá bảo, đây vốn dĩ là một lời nguyền, nên không còn cách nào khác.
Sau một lúc suy nghĩ, Rosetta quyết đoán từ chối yêu cầu của Galatea. Bởi không lý do gì cô bé lại chấp nhận đánh đổi cả cuộc sống của mình chỉ để giúp một người cá mới quen được vài giờ cả. Hiển nhiên câu trả lời đó đã làm Galatea sốc, cô nàng cố tỏ ra đáng thương và thuyết phục Rosetta thêm lần nữa nhưng vô dụng.
Cuối cùng, cơ thể người cá chìm sâu dưới cái giếng đen, nhưng, không hề có bất kỳ sự đau buồn nào cả. Ngược lại, Galatea, hoặc thực thể bí ẩn nào đó đang tức tối, tự hỏi mình đã làm sai ở bước nào mà để vụt mất con mồi béo bở như Rosetta. Rồi giờ đây, khi ngôn từ không còn hiệu lực, Galatea quyết định sẽ để bạo lực lên ngôi. Cô ta triệu hồi một đống cánh tay màu đen trồi lên từ miệng giếng để lùng bắt Rosetta.
Lúc này, chú mèo Camellia 3 mắt đã kịp thời xuất hiện, giục cô bé mau chạy vào trong nhà. Khi đã an toàn, chẳng hiểu vì lí do gì, Rosetta lại bắt đầu tự đổ lỗi cho bản thân vì đã khiến Galatea tức giận như thế, may thay, chú mèo Camellia đã đi đến an ủi, tiếp thêm cho cô bé sức mạnh để chạy trốn khỏi sự truy lùng của nàng người cá độc ác.
Nhưng dù đã cố gắng chống chọi với một con dao làm bếp, Rosetta vẫn bị Galatea lôi xuống giếng sâu. Cơ thể cô bé nặng dần, sự mệt mỏi bủa vây Rosetta, và rồi khi không còn chống chọi nổi nữa, cô bé đã lựa chọn bỏ cuộc, chìm sâu xuống dòng nước lạnh lẽo. Bad Ending đầu tiên kết thúc với cái tên “La Rosa Blu” - “Đóa hồng xanh”, tượng trưng cho hy vọng le lói ngỡ đã trốn thoát nhưng rồi bị vùi dập bằng sự thật phũ phàng của Rosetta.
Trong một diễn biến khác, nếu Rosetta chấp nhận yêu cầu vô lý của Galatea, cô bé sẽ bị những cánh tay màu đen kéo xuống dưới hồ. Đôi chân của Rosetta quấn lại với nhau và dần hóa thành một chiếc đuôi cá thật thụ, biến cô bé thành một người cá thay thế vị trí của Galatea.
Vài ngày sau, bạn trai của Rosetta - Christopher đến nhà tìm nhưng được cha mẹ của cô bé là ông bà Eugene và Barbara cho biết, con gái họ đã mất tích suốt mấy ngày họ. Bà Barbara thậm chí còn vận dụng mọi mối quan hệ để tìm Rosetta nhưng vô ích. Sự mất tích của cô bé khiến ông bà vô cùng phiền lòng, nhưng họ không thể làm gì được.
Trong lúc ông Eugene và Christopher trò chuyện, bà Barbara bỗng hét toáng lên và gọi cả hai chạy ra sau nhà, nơi cái giếng đen đang hiện hữu. Cả ba sẽ nhìn thấy Rosetta trong nhân dạng người cá, với làn da xanh xao, đôi mắt vô hồn và gương mặt cực kỳ vặn vẹo. Giờ đây, cô bé không còn là một Rosetta ngọt ngào mà họ từng biết nữa. Bad End mang tên “Legs to one, mind to none” hiện lên, mang hàm ý đôi chân của Rosetta giờ đã hợp thành một cái đuôi, biến cô bé thành một người cá, nhưng nó đồng nghĩa với việc, tâm trí Rosetta đã bị ăn mòn không còn tí nào.
Ngoài 3 kết thúc đau thương trên, Rosetta vẫn có thể đạt được một kết thúc gọi là viên mãn nếu cô bé từ chối lời đề nghị đổi chân của Galatea. Sau khi chạy vào nhà, hãy chọn dùng muối để tự vệ thay vì con dao làm bếp. Bởi vì theo quan niệm tâm linh, muối có thể xua đuổi tà ma và những thế lực hắc ám, nên đám tay chân của Galatea cũng không ngoại lệ.
Sau khi nhận ra đống muối của mình có tác dụng thay tẩy, Rosetta lập ôm một bao muối chạy ra ngoài vườn. Tại đây, cô bé nhìn thấy Galatea trông một hình dáng vô cùng vặn vẹo. Đôi mắt cô nàng người cá trợn ngược, miệng và mắt trào ra thứ chất lỏng đen ngòm, còn cơ thể thì đầy vết sẹo. Rosetta biết, đó không phải là Galatea, mà là một thực thể tà ác đang chiếm ngự cơ thể của Galatea và dùng thân xác đó để dụ dỗ mình.
Không chút do dự, Rosetta ném thẳng một nắm muối vào người Galatea, làm con quái vật cư ngụ bên trong cơ thể cô người cá gào lên đau đớn. Nó hiện nguyên hình là một chiếc giếng có 3 con mắt đỏ như máu, gầm gừ muốn bắt Rosetta để lấp đầy cái bụng. Rõ ràng, chẳng hề có chuyện nếu Rosetta hi sinh bản thân thì Galatea sẽ được cứu. Cái giếng chỉ muốn mượn thân xác của Galatea để dụ dỗ Rosetta thành bữa tối của mình, và trước cô bé, có lẽ Galatea cũng là một nạn nhân của cái giếng tà ác này.
Cái giếng tự giới thiệu mình là Pygmalion, là một con quỷ cư ngụ dưới giếng. Có một sự thật thú vị về cả hai cái tên là Pygmalion và Galatea. Trong thần thoại Hy Lạp, hoàng tử Pygmalion đã tạo ra một bức tượng phụ nữ hoàn hảo và đặt nó là Galatea. Chàng yêu bức tượng đến mức ước gì người con gái này có thật. Và cảm động trước tình yêu ấy, thần vệ nữ đã biến Galatea thành người, để cả hai sống hạnh phúc bên nhau.
Về sau, người ta dùng cái tên Pygmalion để chỉ một hiệu ứng tâm lý. Các bạn có thể tìm thêm thông tin về hiệu ứng đó trên google, còn trong trò chơi, nhà phát triển đã dùng chính khái niệm về hiệu đó để xây dựng mối quan hệ giữa Pygmalion và Galatea.
Nói đơn giản thì cái giếng Pygmalion sẽ dùng lớp vỏ Galatea để xây dựng lòng tin với nạn nhân, sau đó vẽ nên cho họ một viễn cảnh về nàng người cá tội nghiệp, rồi kỳ vọng họ sẽ hiến thân để cứu Galatea. Nếu đạt được kỳ vọng, Pygmalion sẽ tiếp tục sử dụng thân xác của người đó để lặp lại vòng lặp ở trên.
Sau khi biết được bộ mặt thật của Pygmalion, Rosetta đã trở nên vô cùng tức giận. Cô bé đi thẳng đến miệng giếng, rồi đổ cả bao tải muối vào mặt Pygmalion, làm con quỷ gào thét dữ dội. Cuối cùng, cái giếng trở thành một đống bầy nhầy màu đen kịt.
Từ trong đống bầy nhầy đó, Rosetta tìm thấy bộ xương thuộc về cô nàng Galatea xấu số. Cô bé sau đó đã gọi cảnh sát để họ đến thu dọn những thứ còn sót lại của Pygmalion và Galatea. Rồi khi mọi thứ đã kết thúc, cậu bạn trai Christopher đến cầu hôn Rosetta. Cả hai đã cùng nhau tổ chức một đám cưới linh đình và vui vẻ bên những người thân yêu của họ.
À, còn một điều nữa. Khi buổi lễ kết thúc, Rosetta đã đến thăm mộ của Galatea. Có lẽ thời gian cả hai gặp nhau chưa nhiều, nhưng giữa hai người họ đã nảy sinh một cảm xúc gì đó, có lẽ đó chính là tình bạn. Hy vọng ở thế giới bên kia, Galatea xấu số cũng có thể tận hưởng một cuộc sống của riêng mình.
Theo dõi để không bỏ lỡ những bài viết hay về game nhé~
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn