Phụ Lục
Chung Tử Huyên và Tuân Nguyên Phong lúc này cũng xuất hiện, vừa hay nhìn thấy Đồ Phù Sinh được 3 con rối gỗ bảo vệ, còn Mộng Yên đã bất tỉnh nằm trên mặt đất. Đối diện với ánh mắt của hai người, Phù Sinh bế Mộng Yên lên, nói rằng giờ đây cô ấy sẽ sống mãi trong cơn ác mộng của mình. Về phần Tử Huyên và Nguyên Phong, Phù Sinh không có ý định làm hại họ, nên chỉ bảo hai người ngoan ngoãn ở đây, chờ khi lễ tế hoàn thành, gã ta sẽ đưa họ ra ngoài.
Hai người Tử Huyên đương nhiên không đồng ý với điều đó, lớn tiếng đòi Phù Sinh thả Mộng Yên ra, nhưng gã lờ đi, cứ thế bế tân nương giấy đi mất. Tử Huyên nhìn cảnh này tức đỏ cả mắt, cô nói rằng từ nhỏ mình đã không được dạy dỗ, cha mẹ lần lượt vào tù ra tội. Sau khi ra tù, mẹ cô hoàn lương làm nghề mở khóa cho người ta, nhưng người cha tồi tệ của cô vẫn không tha cho hai mẹ con. Về sau, cô gặp được Mộng Yên. Vì cảm thấy cả hai có nhiều điểm tương đồng nên mới kết thân rồi trở thành bạn bè. Bây giờ Mộng Yên bị bắt như thế, cô phải đi cứu bạn, tiện tay đánh tên Phù Sinh đấy ra bã mới hả giận.
Cả hai có cùng nhận thức thì lập tức đuổi theo sau. Nhưng Nguyên Phong lại bị hút vào tấm gương, nhìn thấy cảnh con rối gỗ hình Mộng Yên bị trói bằng xích sắt trên giá hiến tế ở thôn Trang Linh, cánh cửa dẫn đến nơi giam giữ tâm trí của cô thì đã bị khóa cứng. Lúc này, anh đã bị giam trong ảo giác của Phù Sinh nên không thể nhìn thấy Tử Huyên, có điều lại nghe được giọng của cô.
Vậy là cả hai thống nhất trong ứng ngoại hợp, Tử Huyên sẽ tìm Mộng Yên ở thế giới thật, còn Nguyên Phong sẽ tìm cách giải cứu con rối Mộng Yên trong ảo ảnh. Quá trình này diễn ra không dễ dàng, nhưng cũng nhờ nó, Nguyên Phong mới biết về quá khứ của Mộng Yên.
Khi còn nhỏ, cha mẹ Mộng Yên thường nhốt cô ở nhà, không cho cô tiếp xúc với người trong thôn. Nhưng trưởng thôn lại thường đến tìm cô, cho kẹo và dạy cô bài đồng dao Lục Táng. Mẹ Mộng Yên sau khi biết chuyện thì vô cùng tức giận, dặn cô sau này không được tin lời người trong thôn, không được ăn đồ họ cho, họ dạy gì cũng không được tin, bởi vì họ không phải người tốt. Điều này đã vô tình khiến Mộng Yên khó mở lòng với người khác, vì cô biết những người tốt với mình đều đang muốn làm hại mình.
Lớn thêm một chút, Mộng Yên được cha mẹ đưa đến thành phố Phù Lộ sinh sống. Một đứa trẻ nhà quê như cô bỗng trở thành đối tượng bị bắt nạt của đám trẻ con thành phố. Có một lần Mộng Yên uống thuốc an thần bị bạn bè nhìn thấy. Thế là họ đồn cô bị điên, hùa nhau cô lập cô bé. Về sau, Mộng Yên gặp được Chung Tử Huyên. Tuy rằng cô nàng này cá tính mạnh, đôi lúc không biết chừng mực, nhưng vẫn là một người bạn rất tốt.
Rồi sau khi thoát khỏi thôn Trang Linh, gặp được Nguyên Phong, Mộng Yên lại bị bạn học đồn là để ý nhan sắc và tiền bạc của nhà anh nên mới đi chơi với một tên ngốc. Những lúc đó Mộng Yên đã tự hỏi, tại sao Nguyên Phong lại thích cô? Vì cô đẹp hay vì cô là kiếp sau của Chúc Tiểu Hồng?
Cô cũng tự hỏi bản thân, liệu cảm xúc mình dành cho anh là gì? Là yêu? Là cảm động tình cảm của Thiếu Bình dành cho Tiểu Hồng? Hay do ảnh hưởng của ký ức kiếp trước? Cô nghĩ mình thật sự thích Nguyên Phong, cũng hy vọng có được một người yêu mình như Thiếu Bình, nhưng lại sợ cảm giác bị người thân nhất phản bội, vậy nên, mãi vẫn không dám mở lòng với anh.
Mà trong quá trình này, Nguyên Phong biết tìm thấy quyển nhật ký của Phù Sinh. Gã biết anh là kiếp sau của Lương Thiếu Bình, nhiều năm bị thiếu hồn nên dẫn đến khờ khạo, thiếu kiến thức đời thường. Vì vậy, gã đã dùng danh nghĩa trúng thưởng tặng vé xem kịch cho anh, sau đó bỏ phấn hoa lan Minh Đà vào máy lạnh của rạp hát, mượn phấn hoa để điều khiển tâm trí của mọi người rồi bắt cóc họ đến trấn Ích Xương.
Tiếp đó, gã đặt thanh đao từng dùng để chém đầu Lương Thiếu Bình gần đấy, làm Nguyên Phong nảy sinh cảm giác sợ hãi, trở nên không đáng tin trong mắt Mộng Yên. Điều này sẽ làm cô nhận ra, mình không phải Chúc Tiểu Hồng, không có Lương Thiếu Bình nào đến cứu cô cả, thành công phá tan phòng ngự tâm lý của Mộng Yên.
Mà lý do gã làm vậy phải nói từ hai mươi mấy năm trước, cha gã qua đời, gã biết gia đình mình bị nguyền rủa do Lương Thiếu Bình, nhưng khi đó gã vẫn còn niềm tin vào cuộc sống, vẫn quyết định rời thôn Trang Linh sống cuộc đời mới. Nhưng mười mấy năm trước, gã mất hết tất cả, vợ con ly tán, dù cố gắng làm lại nhưng càng làm càng mất. Rồi đến 4 năm trước, Phù Sinh gặp được hậu duệ của nhà họ Hề cũng bị nguyền rủa, nhưng, cô ấy lại sống rất tốt, không tàn tạ như gã. Thế rồi 2 năm trước, dường như đã xảy ra chuyện gì đó khiến tâm lý Phù Sinh sụp đổ. Cuối cùng, năm ngoái, gã đọc được tin Mộng Yên bị bắt làm tân nương giấy nhưng bình an chạy thoát, sau đó bắt đầu nảy sinh suy nghĩ, có lẽ ông trời đang mách bảo gã phải chấm dứt lời nguyền này.
Cuối cùng, vào nửa năm trước, Phù Sinh nhận được tin bệnh viện số 13 xảy ra chuyện, hậu duệ nhà họ Hề là bác sĩ tâm thần ở đấy cũng phát điên. Điều này càng củng cố thêm cho quyết tâm bắt Mộng Yên làm tân nương giấy của gã. Thế là Phù Sinh bắt đầu học múa rối quỷ, sử dụng phép thuật gây ảo giác, lên kế hoạch phá hỏng tâm lý của Mộng Yên, chấm dứt lời nguyền gia tộc.
Cả Nguyên Phong và Mộng Yên đều nằm trong kế hoạch của Phù Sinh, gã dựng lên vở kịch để Mộng Yên mất lòng tin vào Nguyên Phong. Nhưng sự xuất hiện của Tử Huyên lại không nằm trong kế hoạch của gã, tuy vậy, sau khi quan sát, gã cảm thấy cô gái này không có sức huy hiếp, nên cũng không chú ý nhiều.
Quay về với Nguyên Phong, sau khi giải phóng tất thảy tâm trí của Mộng Yên, anh sẽ nhìn thấy cảnh con rối gỗ tượng trưng cho bản thân bị chặt đầu. Đối diện với nó, anh vô cùng sợ hãi, giọng nói của Mộng Yên cất lên đầy thất vọng, vì cô nghĩ, anh sợ chết nên sẽ không cứu mình.
Nguyên Phong nói, anh sợ chết thật, nhưng, là sợ chết rồi sẽ không thể cứu được Mộng Yên. Lời này đã hoàn toàn thắp sáng trái tim cô, Mộng Yên xuất hiện trước mặt Nguyên Phong, nói rằng anh là Tuân Nguyên Phong, không phải Lương Thiếu Bình nên sẽ không bị chặt đầu. Mà cô là Đào Mộng Yên, không phải Chúc Tiểu Hồng, nên sẽ không trở thành tân nương giấy, chịu số phận như kiếp trước.
Phù Sinh thấy không ổn, lập tức xuất hiện trong ảo giác, ra hiệu những con rối bắt giữ Đào Mộng Yên. Mà Nguyên Phong lúc này cũng chẳng còn sợ hãi, lập tức lao đến muốn cứu cô.
Lúc này, ở thế giới thật, Chung Tử Huyên cũng tìm thấy Đào Mộng Yên đang nằm bất tỉnh trên một cái giường đá, vội vàng lay cô dậy bỏ trốn. Mà Đào Mộng Yên lúc này cũng mở mắt tỉnh dậy, tinh thần đã hoàn toàn ổn định.
Phù Sinh thấy thế thì tức giận, ra lệnh những con rối bắt giữ Mộng Yên. Nhưng cô nàng đã trở lại là một Mộng Yên mạnh mẽ như trước, lên tiếng giáo huấn Phù Sinh, sau đó cầm vũ khí lên lao vào đánh nhau với đám rối. À… nghe thì có vẻ ngầu, nhưng sau đó cả cô lẫn Tử Huyên đều bị trói lại, ném vào một góc.
Nhưng hai cô gái bị bắt rồi mà chẳng có vẻ gì sợ hãi, thậm chí còn rảnh rỗi trêu ghẹo nhau, rồi móc mỉa Phù Sinh, làm gã đóng vai phản diện tức đến trào máu. Đúng lúc này, Tuân Nguyên Phong mặc trang phục của Lương Thiếu Bình, tay cầm thanh đao từng dùng để chém đầu mình, đứng trước cửa như một vị tướng. Lao vào đánh nhau với đám rối để cứu người thương.
Đám rối bị Nguyên Phong chém gãy từng con một, đến khi chỉ còn một con cuối cùng, nó bỗng chuyển hướng tấn công Mộng Yên. Nguyên Phong thấy người thương gặp nguy hiểm, lập tức lao ra lãnh trọn nhát chém để bảo vệ cô. Đồng thời cắt đứt dây trói cho Mộng Yên, mà cô sau khi được tự do, cũng lập tức lao đến chém gãy con rối bảo vệ anh.
Nhìn thấy Mộng Yên đã an toàn, Nguyên Phong tựa như thở phào, rồi trút hơi thở trong tay cô. Mộng Yên thấy Nguyên Phong không còn cử động, thì gào lên với Phù Sinh, hỏi gã đã làm gì anh. Phù Sinh lúc này đã sức cùng lực kiệt, bất lực bảo do hồn phách của Nguyên Phong không ổn định, nhát chém vừa rồi đã làm hồn anh tách khỏi thể xác, thế nên mới bất tỉnh.
Nói xong, gã lại bảo lễ tế thất bại nên cũng chẳng còn lý do gì để đối địch với Mộng Yên. Nơi này là trấn Ích Xương, gã cố tình đưa cả ba đến đây vì muốn mượn mạch nước cực âm ở đây để thi triển pháp thuật nhưng không thành. Gần đây lại có một khe nứt âm dương, có thể dẫn đến Quỷ Môn Quan, gã nói chỉ cần tìm được khe nứt đó, có thể giúp hồn Nguyên Phong về lại với xác.
Đào Mộng Yên nửa tin nửa ngờ, nhưng vì đây là cách duy nhất nên bảo Tử Huyên ở lại gọi cảnh sát và cấp cứu, còn cô sẽ đến đó xem thử thế nào. Tuy lần này Mộng Yên chỉ đi một mình, cô không biết mình có còn đang trong ảo giác hay không, không rõ bản thân đi cứu một hồn phách là đúng hay sai. Nhưng cô biết, mình đã không còn cô đơn, vì cô đã có bạn, cũng có một người quan trọng đang chờ mình.
À thì, đó vẫn chưa phải là kết thúc của video ngày hôm nay. Sau khi đoạn credit kết thúc với tiếng nhạc hùng hồn, Nhiếp Mạc Lê xuất hiện trong bộ váy tân nương đỏ thẫm, tay cầm kiếm, hai mắt đục một màu máu nhìn chằm chằm vào Vương Kiều Đồng và Thân Mặc Khanh với quyển sách “Sinh Tử Bộ” trên mặt đất, nhếch môi bảo hai người nghĩ chỉ đốt mấy món vũ khí này đã có thể chống lại cô rồi ư?
Mặc Khanh thấy Kiều Đồng gặp nguy hiểm vội ném một lá bùa về phía Mạc Lê nhưng vô dụng. Cô nói, anh có vẻ học được vài thứ rồi đấy, bùa này do Thang bà bà vẽ cho anh đúng không? Mặc Khanh không trả lời, chỉ hỏi khe nứt âm dương này rõ ràng đủ để cả ba người họ quay về dương gian, vì lí do gì Mạc Lê lại cố tình phá rối. Cô nghe vậy thì bảo,muốn mang cả pháp lực của Kỳ nương tử ở trên người Kiều Đồng và Mặc Khanh về, nên xin lỗi, kẻ duy nhất được quay về dương gian hôm nay chỉ có mình cô mà thôi.
Bỗng nhiên, Mạc Lê cảm nhận được một luồng dương khí và một luồng âm khí đang đến gần. Dương khí là của Đào Mộng Yên, không đáng để cô quan tâm. Nhưng ngay lúc này, Tuân Nguyên Phong mang theo âm khí bỗng xuất hiện trên màn hình. Câu chuyện trong Áo Cưới Giấy 5 bây giờ mới chính thức hạ màn.
Theo dõi để không bỏ lỡ những bài viết hay về game nhé~
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn