Phụ Lục
Trước tiên thì chúng ta cần biết Bá Vương Biệt Cơ là vở kinh kịch nổi tiếng dựa trên câu chuyện tình bi thương của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và nàng mỹ nhân Ngu Cơ thời Hán Sở tranh hùng. Khi chiến sự lâm vào tình thế nguy cấp, Ngu Cơ quyết tự vẫn để Hạng Vũ không còn vướng bận, giúp ông lấy lại động lực đột phá vòng vây. Tiếc thay chạy đến sông Ô Giang thì cùng đường, Hạng Vũ đã tự kết thúc cuộc sống của mình.
Đến nay Bá Vương Biệt Cơ vẫn được xem là một trong những vở kịch nổi tiếng nhất trong giới kinh kịch. Không chỉ vì sự can trường và mối tình đau thương của Hạng Vũ, mà còn vì cả sự trung trinh, chí khí không thua đấng mày râu của mỹ nhân Ngu Cơ. Vậy Hí Oán sẽ sử dụng điển tích Bá Vương Biệt Cơ như thế nào để viết nên câu chuyện của riêng mình? Hãy cùng bắt đầu với chương 1 của trò chơi.
Vào một buổi tối nhiều sương mù, nam chính Tần Dịch Minh đang vội vã đuổi theo bạn gái Mộng Như qua những con phố. Nhưng khi đến một rạp hát bỏ hoang, Mộng Như đã chẳng thấy đâu, chỉ còn một ông bác họ Lưu đang ngồi phì phèo khói thuốc. Lấy làm lạ, Tần Dịch Minh đi đến hỏi ông Lưu có thấy cô gái nào chạy ngang qua đây không, nhưng nhận lại là câu không thấy.
Ông Lưu hỏi, cô gái Dịch Minh tìm là ai? Có quan hệ gì với cậu? Tại sao nửa đêm nửa hôm lại chạy đi tìm người ta? Cùng đường bí lối, Tần Dịch Minh thành thật thuật lại những chuyện đã xảy ra. Cách đây mấy hôm, anh và Mộng Như vô tình nhặt được một bộ trang phục hí kịch và một thanh kiếm cũ. Hai người họ vốn định cầm hai món đồ đấy lấy ít tiền, nhưng không hiểu sao vừa cầm thanh kiếm Bá Vương xong, Mộng Như giống như bị ma nhập, mặc bộ trang phục hát hí lên rồi chạy đi mất.
Nghe vậy, ông Lưu lẩm bẩm gì đó rồi nói, phía sau rạp hát còn một lối vào chưa bị khóa, bảo anh thử qua đó tìm xem sao. Tần Dịch Minh nghe lời làm theo, quả nhiên đã vào được bên trong rạp hát. Khi bước lên lầu hai, anh nhìn thấy một căn phòng đang sáng đèn, dường như có người ở bên trong. Lạ thay, dù cửa không khóa, nhưng Dịch Minh có đẩy thế nào cũng không vào được.
Nghĩ rằng cánh cửa này đã bị thứ gì đó phong ấn, vật giải phong ấn chắc hẳn cũng ở đâu đó gần đây, Tần Dịch Minh lập tức lục tìm xung quanh. Một lúc sau, anh tìm thấy thanh kiếm gỗ được cất kỹ trong một chiếc hộp, thành công phá vỡ phong ấn cánh cửa.
Bên trong phòng, Mộng Như đang ngồi trước bàn trang điểm, nghe thấy tiếng Dịch Minh gọi mình, cô quay lại, để lộ gương mặt vô hồn đã được trang điểm theo phong cách hí kịch rồi biến mất. Nơi cô ngồi chỉ còn lại mỗi bộ trang phục cũ kỹ. Tần Dịch Minh cảm thấy khó hiểu, vội đi đến cầm bộ quần áo lên kiểm tra, nhưng một cơn choáng váng bỗng ập đến, khiến anh bất tỉnh ngã xuống đất.
Tỉnh dậy, Tần Dịch Minh phát hiện mình đang đứng trong một biệt viện cổ xưa, anh cũng không còn là Tần Dịch Minh thời hiện đại mà đã trở thành một thanh niên dung mạo thanh tú tên Thanh Bình. Ngay lúc anh còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một người đàn ông đã bước đến, tra hỏi anh về thanh kiếm Bá Vương.
Theo lời anh ta, thanh kiếm ấy cực kỳ quan trọng. Giờ anh ta phải đi thương lượng với Lưu đại soái nên ra lệnh anh phải tìm được nó càng sớm càng tốt rồi gấp rút rời đi, bỏ lại Tần Dịch Minh còn chưa kịp hiểu chuyện gì. Mãi đến khi một đứa trẻ tên Tiểu Lục Tử lên tiếng thúc giục, anh mới hiểu đầu đuôi sự việc.
Về cơ bản, ông chủ mới của đoàn hát là Đoàn Khánh Trác muốn bán cô gái tên Thanh Quân cho Lưu đại soái làm vợ lẽ, nên giờ cả đoàn đang gấp rút tìm cách cứuy cô. Tần Dịch Minh nghe vậy thì gật gù, lại hỏi Tiểu Lục Tử vài câu về tình huống hiện tại. Qua cuộc trò chuyện, thằng bé lúc này mới biết Dịch Minh không phải sư huynh Thanh Bình của mình, cũng chẳng phải người thời này.
Theo lời Tiểu Lục Tử thì nơi cả hai đang đứng là Vân Thủy Lâu, người đàn ông Tần Dịch Minh gặp lúc nãy tên Đường Tuyết Lâu, là đại sư huynh của đoàn hát, nổi tiếng với những vai võ sinh. Nhưng người nổi tiếng nhất ở đây không phải Đường Tuyết Lâu mà là nam đán - Trần Thanh Bình, người đang bị Tần Dịch Minh nhập vào.
Còn Thanh Quân tên đầy đủ là Đỗ Thanh Quân, sư muội của Tuyết Lâu và Dịch Minh, chỉ mới bắt đầu lên sân khấu diễn vai thanh y vào năm nay. Cho bạn nào không biết thì võ sinh, nam đán, thanh y là những từ chuyên ngành của hí kịch. Trong đó, sinh là vai nam, đán là vai nữ. Võ sinh chỉ vai nam thường có những động tác hành động, võ thuật, nam đán ý chỉ vai nữ nhưng do nam đóng. Còn thanh y là cách gọi khác của chính đán trong kịch phương bắc, vì diễn viên khi lên sân khấu thường mặc trang phục biểu diễn màu xanh nên mới có cách gọi này.
Vài ngày trước, Vân Thủy Lâu được bán lại cho Đoàn Khánh Trúc. Tên này vì muốn nịnh bợ Lưu đại soái nên đã lập mưu lừa đưa Thanh Quân đến phủ đại soái làm vợ lẽ. Đường Tuyết Lâu sau khi biết chuyện thì đã đến tìm Lưu đại soái đối chất, muốn đưa sư muội về. Nhưng đại soái lại bắt Tuyết Lâu phải lấy thanh kiếm Bá Vương do sư phụ truyền lại ra trao đổi thì mới chịu thả người.
Vì lúc trước tên Đoàn Khánh Trúc cũng lăm le thành kiếm ấy, nên Đường Tuyết Lâu đã giao nó lại cho Thanh Bình giữ. Nhưng giờ Dịch Minh lại đoạt xác Thanh Bình, nên không ai biết thanh kiếm ấy giờ đang được cất giữ ở nơi nào.
Tần Dịch Minh nghe vậy cũng biết tình hình nguy cấp, đành tạm gác lại việc quay trở về thế giới của mình, chung tay giúp Tiểu Lục Tử tìm lại thanh kiếm Bá Vương. Nhưng Trần Thanh Bình giấu thanh kiếm quá kỹ, phải mất một lúc lâu sau, cả hai mới thành công tìm được nó bên dưới ngăn bí mật của bàn trà. Ngay khi Dịch Minh vừa cầm thanh kiếm lên, cơn choáng váng bỗng ập đến làm anh ngất lịm.
Tỉnh lại từ cơn choáng váng, Dịch Minh phát hiện mình đã quay về thời hiện đại. Sau khi đưa mắt nhìn quanh căn phòng, anh bất ngờ thấy cảnh Mộng Như đang mặc bộ áo hí kịch đi về phía tiệm cầm đồ. Nhưng khi xuống đến nơi thì lại chẳng thấy cô đâu cả.
Bình tĩnh xâu chuỗi lại mọi chuyện, Dịch Minh nhận ra có lẽ bộ áo hí kịch và thanh kiếm Bá Vương là hai món đồ có khả năng kết nối thế giới giữa quá khứ và hiện tại. Vừa rồi bộ áo đưa anh về thời của Trần Thanh Bình hẳn phải có lí do gì đó, vậy nên muốn cứu Mộng Như, Dịch Minh phải tìm được thanh kiếm Bá Vương anh vừa cầm để quay ngược về quá khứ, hỏi rõ ngọn ngành.
Nghĩ thế, Dịch Minh lập tức đi thẳng vào tiệm cầm đồ. Nhưng ông chủ tiệm đã đi đâu mắt, nơi này cũng trở nên âm u, đen tối, khác hẳn với khung cảnh vừa rồi. Thông qua những gì tìm được trong cửa tiệm, Dịch Minh phát hiện chủ tiệm cầm đồ họ Thẩm đang thu mua lại những món đồ cũ của đoàn hát Vân Thủy Lâu, không biết để làm gì.
Bất chợt, một cơ quan trên tủ đồ thu hút sự chú ý của Tần Dịch Minh. Anh thử giải nó, không ngờ lại thành công mở ra một lối đi bí ẩn nằm sau tủ đồ, tìm thấy chủ tiệm cầm đồ đang bị treo trên giá gỗ trong trạng thái bất tỉnh. Dịch Minh muốn tháo dây đỡ ông ta xuống, nhưng dù có sờ thế nào, anh cũng không thể chạm vào sợi dây.
Ông chủ gọi mãi không tỉnh, trên người treo một con búp bê, sợi dây trói ông ta thì không thể chạm vào. Tần Dịch Minh nhận ra, hẳn phải có thể lực kỳ bí nào đó đang can thiệp vào chuyện này nên đi xung quanh tìm cách hóa giải. Khi lên tầng trên, anh chạm mặt một ông lão làm công ở tiệm. Nhìn thấy Dịch Minh, ông lão tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, sau khi biết ông chủ của mình đang bị trói, ông ta càng ngạc nhiên gấp bội, vì chủ tiệm Thẩm từng bảo có việc phải ra ngoài một lúc, không ngờ lại bị trói như thế. Nhưng cũng nhờ sự giúp đỡ của ông lão người làm, Dịch Minh mới thành công cứu được ông chủ Thẩm.
Khi được hỏi về lí do ông ta bị thế, ông Thẩm lại có thái độ kì lạ, bảo không thể tiết lộ. Dịch Minh nghe vậy cũng không quan tâm lắm, chỉ đề nghị chuộc lại thanh kiếm Bá Vương, thì được ông ta gửi trả hóa đơn, bảo thanh kiếm đang đặt trên lầu, anh tự lên mà lấy. Thậm chí còn chẳng buồn lấy tiền chuộc, cứ như đang xua đuổi một thứ tà vật vậy.
Tuy cảm thấy thái độ ông chủ hơi kỳ lạ, nhưng Dịch Minh vẫn không thèm quan tâm, chỉ vội vàng đi lên lầu tìm thanh kiếm. Khi cánh cửa phòng mở ra, anh lại thấy bạn gái Mộng Như của mình đang cầm thanh kiếm, không nói không rằng giơ lên trước mặt anh. Lo lắng bạn gái gặp chuyện, Dịch Minh vội đưa tay đến cản lại. Ngay khi vừa chạm vào thanh kiếm, một cảm giác quen thuộc ập đến, làm anh bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, Dịch Minh phát hiện mình đã quay về thời của Trần Thanh Bình, nhưng lần này là trong thân xác Đường Tuyết Lâu. Anh cầm thanh kiếm Bá Vương do Tiểu Lục Tử đưa đến, vội vã đi vào phủ đại soái giao kiếm cứu sư muội Thanh Quân.
Nhưng kiếm đã đưa được một lúc lâu, Lưu đại soái vẫn chưa chịu thả người mà đã đi đâu mất. Tần Dịch Minh cảm thấy có chuyện không ổn nên bảo Tiểu Lục Tử về trước, còn anh sẽ đi xung quanh dò xét phủ đại soái, tìm cách cứu Thanh Quân ra ngoài.
Lạ thay, cả phủ rộng lớn lại chỉ có vài người canh gác, Lưu đại soái chẳng biết đã đi đâu. Sau khi thành công đột nhập vào phòng ông ta, Tần Dịch Minh tìm thấy sư muội Đỗ Thanh Quân đang say rượu nằm mê man trên giường, tay bị còng vào đầu giường, không thể di chuyển được.
Chờ đến khi Thanh Quân tỉnh lại, Dịch Minh cũng gỡ được còng tay cho cô. Kiểm tra thì thấy cô vẫn không sao, chỉ là hơi sợ hãi. Vì đang trong cơ thể của Đường Tuyết Lâu nên Thanh Quân chỉ đành phải lên tiếng an ủi cô, hứa sẽ đưa cô về. Nhưng vào lúc anh đỡ cô đứng dậy, bàn tay đã vô tình chạm vào bộ áo hí khúc, Tần Dịch Minh lại tiếp tục bất tỉnh.
Lần này tỉnh lại, Tần Dịch Minh phát hiện mình đã ở trong thân xác của Đỗ Thanh Quân sau khi cô được cứu khỏi phủ đại soái. Tiểu Lục Tử chạy vào, thông báo Đường Tuyết Lâu và Trần Thanh Bình đang cãi nhau, bảo Thanh Quân mau đi ra khuyên hai người họ để còn chuẩn bị biểu diễn.
Ngay khi nhận ra Dịch Minh đang trong thân xác của Thanh Quân, Tiểu Lục Tử vội thuật lại đầu đuôi mọi chuyện. Chẳng là trước giờ quan hệ của Tuyết Lâu và Thanh Bình trước giờ rất tốt, không hiểu hôm nay tại sao cả hai lại cãi nhau ỏm tỏi bên ngoài. Dịch Minh nghe vậy cũng hết cách, chỉ đành làm theo lời Tiểu Lục Tử, dùng thân phận Thanh Quân đi ra khuyên can hai người họ.
Khi đến trước cửa phòng, anh nghe thấy Tuyết Lâu và Thanh Bình đang nói về tên Đoàn Khánh Trác và Thanh Quân. Theo lời Tuyết Lâu thì anh ta đã tích góp được một số tiền, muốn đưa Thanh Quân rời khỏi đoàn hát đến nơi khác sinh sống, cũng khuyên Thanh Bình bỏ nghiệp hát hí. Thanh Bình thì ngược lại, anh vẫn muốn ở lại Vân Thủy Lâu của sư phụ, tiếp tục theo nghiệp ca hát, vì cho rằng hí kịch là cuộc sống cả đời của họ, cũng là di nguyện sư phụ quá cố để lại.
Tuyết Lâu có lý, Thanh Bình lại có tình, hai người cãi nhau chẳng đi đến đâu, nhưng Thanh Quân đến cũng chẳng khuyên được họ, buộc Dịch Minh và Tiểu Lục Tử phải ngồi nghĩ cách. Cuối cùng, cả hai quyết định cưỡng chế xông vào, cắt ngang cuộc cãi vã ấy.
Khi vào đến bên trong, cả hai thấy Tuyết Lâu đang trách mắng Thanh Bình cản trở anh ta và Thanh Quân bỏ chạy. Còn Thanh Bình lại trách Tuyết Lâu vong ơn phụ nghĩa, quên đi lời hứa với sư phụ năm xưa, đồng thời bày tỏ sự thất vọng. Rằng, rõ ràng anh là người tâm huyết với hí kịch nhất, khổ luyện ngày đêm không biết mệt mỏi. Ấy mà sau khi chết, sư phụ lại mang hết bảo vật giao cho Tuyết Lâu chứ không phải cho anh, thế mà giờ Tuyết Lâu còn nói muốn bỏ đi làm nghề khác, anh sao có thể chịu nổi?
Theo ý Thanh Bình, Vân Thủy Lâu vốn là tâm huyết cả đời của sư phụ, nếu giờ bỏ đi như thế, chẳng phải đang để tên họ Đoàn bôi nhọ danh tiếng sư phụ cất công gầy dựng hay sao? Nói theo lí thì họ hẳn nên giành lại Vân Thủy Lâu từ tay Đoàn Khánh Trác thay vì chạy trốn mới phải.
Lúc này, Tần Dịch Minh trong thân xác Đỗ Thanh Quân vội cắt ngang, giục hai người mau ra sân khấu, có gì thì chờ diễn xong rồi cãi tiếp. Tuyết Lâu và Thanh Bình thấy thế thì nhìn nhau, cuối cùng cũng thỏa hiệp đi ra ngoài, mà không nhận ra, một cái đèn dầu đã bỗng bị vỡ, ngọn lửa từ từ lan ra khắp Vân Thủy Lâu.
Khi Tần Dịch Minh tỉnh dậy lần nữa, anh thấy ông chủ Thẩm của hiệu cầm đồ và ông bác họ Lưu đang ngồi trước mặt mình. Sau khi đuổi chủ tiệm cầm đồ đi, ông Lưu vừa cười vừa gọi Dịch Minh là đại ca, làm anh giật mình phát hiện ông ta chính là cậu bé Tiểu Lục Tử trong quá khứ, câu chuyện lúc này mới từ từ được vén màn.
Theo lời ông Lưu thì sau khi Vân Thủy Lâu bị cháy, sư tỷ Đỗ Thanh Quân vì cứu ông nên đã bị kẹt lại trên lầu hai, Thanh Bình cũng bị kẹt trong đám cháy đó. Đường Tuyết Lâu khi biết chuyện thì đã nhảy vào biển lửa cứu sư đệ và sư muội, nhưng chỉ có Thanh Bình được đưa ra ngoài, còn Thanh Quân và Tuyết Lâu đã mãi mãi bị kẹt trong biển lửa, trở thành một phần tàn tích của Vân Thủy Lâu.
Còn Thanh Bình, dù còn sống nhưng vào mùa đông cùng năm Tuyết Lâu và Thanh Quân qua đời, anh đã mặc lên bộ trang phục hí kịch, đứng giữa sân khấu chỉ còn tro tàn của Vân Thủy Lâu hát khúc “Bá Vương Biệt Cơ” hãy còn dang dở năm xưa, cũng là khúc hát cuối cùng của cuộc đời mình.
Về phần Lưu đại soái năm xưa, không bao lâu cũng qua đời, trước khi chết, gã có nhắc đến một câu trong vở hí khúc Bá Vương Biệt Cơ, nhưng không ai hiểu tại sao gã lại làm thế.
Nói về Vân Thủy Lâu, sau khi trở thành tàn tích thì cách đây không lâu, có một ông chủ đã quyết định mua lại, cải tạo nó thành “Thiên Vận Lâu”. Nhưng sau đó trong rạp hát lại vang lên tin đồn bị ma ám, ông chủ rạp hát không chịu nổi nữa nên quyết định bỏ đi, thế là rạp hát lại bị bỏ hoang thêm một lần nữa.
Nói đến đây, ông Lưu bỗng cảm thán, có lẽ do năm xưa ông nghe lén lời cầu bình an của sư phụ nên các sư huynh, sư tỷ của ông mới chịu kết cục như thế. Rồi chợt, ông Lưu nhìn ra phía cửa khiến Dịch Minh cũng nhìn theo. Ánh trăng sáng lúc này đã xua tan sương mù, nơi cánh cửa, bạn gái Mộng Như của Dịch Minh đang khoác bộ áo Ngu Cơ, cất tiếng gọi tên anh.
Theo dõi để không bỏ lỡ những bài viết hay về game nhé~
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn