Nhiều năm trước, tôi từng may mắn được sinh hoạt trong khoa tâm thần của một bệnh viện, nên những gì bạn sắp nghe sau đây đều là sự thật.
Đầu tiên, cuộc đời của bệnh nhân gắn liền với thuốc. Mỗi khi bạn uống thuốc, bác sĩ sẽ luôn đứng bên cạnh quan sát cho đến khi bạn uống xong. Chúng thường sẽ là thuốc ngủ hoặc thuốc an thần để bệnh nhân "ngoan ngoãn" hơn.
Thứ hai, nửa đêm thường có tiếng người hát tại đâu đó trong bệnh viện. Tiếng hát ấy kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Bỗng một ngày, tôi không còn nghe thấy nó nữa.
Thứ ba, ở viện tâm thần có rất nhiều bệnh nhân kỳ lạ, đến đây với nhiều lý do, chẳng hạn như trầm cảm, tự kỷ, rối loạn lo âu, v.v... Tôi từng gặp một cô bé xinh đẹp mắc chứng tâm thần phân liệt. Nghe nói, khi còn tỉnh táo, con bé là một nhà văn nổi tiếng. Mỗi lần uống thuốc, nó hay la hét, tấn công các y bác sĩ và được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt.
Có lần, tôi gặp một chị nhập viện vì trầm cảm. Nghe nói người yêu của chị ấy chia tay sau nhiều năm quen nhau. Chị ấy phối hợp điều trị hơn con bé nhà văn, nhưng tôi vẫn thường nghe chị ấy khóc gọi người yêu vào ban đêm.
Tóm lại, bệnh nhân trong viện tâm thần vào đây vì nhiều lý do. Hầu hết thời gian, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của các y bác sĩ và chẳng khác gì các khoa khác của bệnh viện. Phác đồ điều trị thường dựa trên miêu tả của bệnh nhân, nên với trường hợp các bệnh nhân cố tình giấu bệnh, rất khó để chữa trị cho họ.
Vì vậy, hãy thành thật với bác sĩ nếu bạn có vấn đề về tâm lý. Thần kinh là một phạm trù rất mơ hồ của con người, vậy nên nếu bạn cảm thấy mình đang bị trầm cảm, lo âu, hoặc có dấu hiệu tâm thần, cứ bình tĩnh tìm kiếm sự trợ giúp của chuyên gia, vì không có gì phải xấu hổ khi bị tâm thần cả.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn