Mẹ tôi ôm di ảnh, ngồi trong phòng anh hai tôi khóc đến suýt ngất. Vành mắt cha tôi cũng đỏ lên, ôm mẹ tôi an ủi. Chủ nhân bức di ảnh đó anh trai tôi, anh ấy mất rồi, mất vào cái đêm trước lễ tốt nghiệp đại học, vào độ tuổi đẹp nhất của đời người. Hôm nay tang lễ của anh vừa kết thúc.
Hai tuần trước, anh gọi điện về nhà, nói chuẩn bị đi du lịch ăn mừng lễ tốt nghiệp với ba người bạn cùng phòng. Nơi anh đi là núi Trương Gia, một địa điểm du lịch rất nổi tiếng, núi non hiểm trở, đá to lởm chởm.
Những ngày đi chơi, anh trai vẫn đều đặn gọi về nhà, chia sẻ những trải nghiệm và phong cảnh mình nhìn thấy trong ngày, thẳng đến khi anh phát định vị lần cuối cùng ở một thôn tên “Trương Gia Trại”.
Ngày thứ nhất, anh trai gửi tin nhắn trong nhóm chat gia đình: “Trên núi có mưa lớn, bọn con không cắm trại ngoài trời được, vừa hay có người tốt trong trại chịu cho bọn con ở nhà.”
Sang ngày thứ hai, anh tôi cực kỳ vui vẻ chia sẻ: “Người trong trại nhiệt tình lắm, mang rất nhiều món ngon ra chiêu đãi bọn con, bọn con trả tiền họ cũng không chịu nhận.”
Ngày thứ ba, anh tôi dần có tình trạng ấp úng, muốn nói lại thôi: “Người trong trại hình như hơi lạ, con đã bàn với mấy anh em, định sẽ tranh thủ rời khỏi chỗ này.”
Đến ngày thứ tư, trời đổ mưa to, nhóm của anh trai tôi không thèm nghe người trong trại khuyên can, vẫn một mực lên núi. Kết quả, bốn người họ đều mất liên lạc.
Sau một ngày một đêm tìm kiếm, cơ thể bốn người được phát hiện nằm bên dưới một vách núi ngay cạnh Trương Gia Trại. Cơ thể đã lạnh của anh trai được cha mẹ tôi đưa về nhà, khi đó tôi còn đang học trên trường, cha mẹ giấu nhẹm chuyện này, không nói cho tôi biết.
Về sau, theo điều tra của cảnh sát, kết luận anh trai tôi và bạn của anh ấy nhảy xuống vực, tự kết thúc cuộc đời mình. Trong ba lô của họ tìm thấy bức di thư do chính tay họ viết, nói là do cảm thấy áp lực cuộc sống và học tập quá lớn, cảm thấy mông lung khi sắp bước vào đời. Kết luận, đây là một vụ nghĩ quẩn tập thể đã được lên kế hoạch từ trước, nhưng chỉ có tôi biết, anh tôi tuyệt đối không phải nghĩ quẩn.
Một người chuẩn bị qua đời, sẽ vui vẻ hẹn anh em đi du lịch tốt nghiệp? Một người sắp mất sẽ chụp lại những gì mình thấy mỗi ngày cho cả nhà xem ư? Một người chuẩn bị kết liễu mạng sống sẽ hỏi tôi thích gì để mua về cho tôi sao?
Tôi từng gặp ba người bạn cùng phòng của anh trai, họ đều là những anh chàng lạc quan, luôn hướng về phía trước. Họ tuyệt đối sẽ không nghĩ quẩn, cũng không xúi giục nhau làm điều đó. Rõ ràng họ chuẩn bị tốt nghiệp, đã tìm xong chỗ để thực tập khi ra trường rồi kia mà.
Tôi khóc đến ngất lịm, ngã gục trên giường. Trong cơn mơ màng, tôi nhìn thấy anh trai.
Cả người anh toàn là vết thương, xương bị gãy đến mức biến dạng, bị nhốt bên trong một thứ dài, nhỏ, hẹp và đen nhánh. Anh rơi nước mắt, kêu khóc đầy đau đớn với tôi: “Thiên Thiên, cứu anh với, anh đau quá… Anh muốn về nhà…”
Đột nhiên, anh như nhớ đến điều gì đó, cố nén lại cơn đau, hét lên thảm thiết: “Không! Đừng đến gần! Em đừng đến gần! Nơi này rất nguy hiểm…”
Từ khi còn nhỏ, tình cảm giữa tôi và anh trai đã rất khăng khít. Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, tôi lớn lên dưới sự che chở và bao bọc của anh. Có cái gì ngon anh đều để dành cho tôi, cưng chiều tôi hết mực.
Tuy đây chỉ là một cơn ác mộng, nhưng tôi vẫn cảm thấy, nó đang ám chỉ điều gì đó. Anh tôi tuy đã qua đời, được mang đi hỏa táng… Nhưng, chắc chắn có chuyện gì đấy đã bị tôi bỏ qua.
Tôi mím môi, nói với cha mẹ phải về trường học, nhưng lại xin nghỉ ở trường, mang theo căn cước công dân và ba lô, mua vé xe lửa đi đến núi Trương Gia. Tôi muốn tìm thứ màu đen đã nhốt anh trai, hay nói đúng hơn, tôi muốn tìm hiểu thực hư đằng sau về sự ra đi của anh.
Nhà tôi ở một thành phố cách núi Trương Gia không xa, ngồi xe lửa khoảng 3 tiếng là đến, trên đường đi rất thuận lợi, không gặp bất kỳ chuyện gì. Hình ảnh liên tục lướt qua bên cửa sổ, dãy núi kéo dài trùng trùng điệp điệp, thấp thoáng trong mây, tôi đã đến núi Trương Gia.
Tôi mua một tấm vé khoảng 1 triệu, cho phép tôi ở đây tham quan trong vòng 3 ngày. Bên ngoài núi Trương Gia là những cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp, bên trong có mấy hộ gia đình bị hàng rào vây quanh, họ là những nhà bị cưỡng chế di dời. Nhưng dù đã bị nhét trong một khu du lịch như thế, họ vẫn không chịu rời đi.
Nhân viên cố ý nhắc nhở du khách, nhất định phải đi theo bảng chỉ dẫn đã được khu du lịch đánh dấu, không được gây hấn với người dân địa phương, không được ra khỏi khu vực đã được quy hoạch, một mình đi sâu vào núi. Tôi cẩn thận lắng nghe, ghi nhớ thật kỹ.
Tuy giờ đang là mùa du lịch, nhưng vì trời cứ mưa liên tục, trước đó lại xảy ra vụ nhảy núi, nên nơi này bị ảnh hưởng ít nhiều. Dù không đến mức phải đóng cửa, nhưng lượng du khách cũng giảm hẳn. Chợt , tôi cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm ở cuối dòng người thưa thớt, nhưng khi quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt đỏ vụt qua trong thoáng chốc.
Cảm giác được bản thân đang bị ai đó theo dõi, tôi hơi bất an. Bàn tay siết chặt bình xịt cay tự chế, tôi đi sâu vào trong núi. Đột nhiên đi từ thành phố về chốn rừng rú, từng lỗ chân lông cũng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Tôi mang một đôi giày chuyên dụng và áo gió, leo núi cũng không quá vất vả, mở bản đồ trên điện thoại ra kiểm tra, xuất phát đến “Trương Gia Trại” mà anh tôi từng gửi định vị.
Giữa chốn núi non trùng điệp, dù khoảng cách đến Trương Gia Trại hiển thị trên bản đồ rất gần, nhưng thực tế phải đi qua mấy ngọn núi cao. Leo đến khi mệt thì ngồi nghỉ chân trên con đường núi nhỏ gồ ghề, đói bụng thì gặm hai miếng bánh mì. Cứ thế, tôi dựa vào nghị lực to lớn của mình, kiên trì vượt qua hai ngọn núi cao.
Khi đang đi đến ngọn núi thứ ba thì trời đã tối, tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, dẫm lên những cành cây khô héo, tiếng “răng rắc” là người ta phải giật mình. Tôi cũng trở nên căng thẳng, bởi vì tôi đã sớm rời khỏi con đường do khu du lịch xây dựng, nhưng người này vẫn đi theo tôi, chứng tỏ họ có ý đồ gì đó. Nói không chừng… là người dân trên núi.
Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng bỏ chạy dọc theo con đường núi, bỏ người lại sau lưng. Được một lúc, tôi tìm thấy một cây đại thụ rất to, vội vàng nấp vào đó. Chẳng biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân cách tôi càng lúc càng gần.
Một bóng người mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt to, hốt hoảng nhìn quanh. Thế mà lại là một cô gái trẻ gầy yếu!
Nhìn quần áo cô ấy mặc, lại thêm cái ba lô trên lưng, chắc cũng là du khách giống tôi. Nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của cô nàng, tôi hơi ngây ra, người lúc trước nhìn chằm chằm tôi ở quầy vé cũng là cô ấy ư?
Để cho chắc, tôi nhặt một cành cây dưới đất lên, từ từ đi ra ngoài: “Cô là ai? Sao lại đi theo tôi?”
Tiếng sấm vang một góc trời, sắp mưa rồi.
Nhìn thấy tôi, cô nàng như thở phào nhẹ nhõm, yếu đuối lại kiên định nói: “Tô Thiên, chị biết em, em là em gái của Tô Trạch. Chị là bạn gái của A Trạch, tên Trần Kiều.”
Bạn gái của anh hai? Sao tôi chưa từng nghe anh nói?
“Gần đây chị thường mơ thấy A Trạch, anh ấy hình như bị nhốt bên trong một cái hòm màu đen, cầu cứu chị, nên chị mới không nhịn được đến đây…”
Trần Kiều nói xong, tôi đã tin bảy tám phần. Dù sao chính tôi cũng từng mơ thấy ác mộng, được anh trai dẫn đến đây.
Trong cơn mưa nặng hạt, Trần Kiều dụi mắt, khóc: “Chị vốn định đi cùng nhóm A Trạch, nhưng lúc đó chị lại bị bệnh… Đều tại chị, nếu chị đi theo anh ấy, có lẽ chuyện này đã không xảy ra… Rõ ràng anh ấy đã hứa, chờ tốt nghiệp xong, anh ấy sẽ mang chị về ra mắt…”
Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao mắt chị ấy lại sưng đỏ đến thế, do chị ấy khóc.
Trời đã nhá nhem tối, xung quanh tối thui, tôi không thể không bật đèn pin rồi lấy ô ra che, lại nhìn chị dâu hụt mảnh mai yếu đuối, tôi không khỏi thở dài: “Đi thôi, em và chị cùng đến Trương Gia Trại, tìm ra bí mật của họ, đòi lại công bằng cho anh hai em.”
Đường đêm khó đi, Trần Kiều đi phía sau, một bước nông một bước sâu, lâu lâu lại nức nở hai tiếng. Chúng tôi đi một lúc lâu vẫn không tìm thấy Trương Gia Trại, dù rõ ràng trên bản đồ chỉ rằng, nó ở ngay gần đây…
Tôi đứng trên đỉnh núi quan sát, đột nhiên sau lưng bị người ta đẩy mạnh một cái. Tôi kinh hoàng quay đầu, đối diện với Trần Kiều đã rút tay về, trong mắt chị ta đầy vẻ ngoan độc: “Đi chết đi!”
Tôi không chết, tôi được dân bản xứ cứu. Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng cũ nát. Vách núi Trần Kiều đẩy tôi xuống nhìn thì có vẻ cao, nhưng thật ra chỉ có hai mét, bên dưới là bãi cỏ và đất mềm, tôi chỉ bị hôn mê, may mắn tránh được một kiếp. Trên người ngoài vài vết xước thì không có gì đáng ngại.
Tôi vội vàng đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Xa xa, mưa bụi bay lất phất, hệt như suối nước trong bức tranh sơn thủy. Nơi này là một thôn trại nhỏ, bị sườn núi che khuất, nhà cửa san sát nhau, trước cửa treo vài món đồ miền núi. Rất nhiều cô gái mặc trang phục dân tộc đứng ở cửa, bụng người nào người nấy đều tròn vo. Thấy tôi nhìn, các cô ấy sợ hãi trốn vào trong nhà. Nhưng lạ là tôi lại không nhìn thấy bất kỳ đứa trẻ nào.
Gần nhà là những phiến lá rậm rạp của một loại cây nào đó không biết tên. Loại cây này thon, gầy, cao vun vút, nhìn hơi đáng sợ. Cành lá cực kỳ rậm rạp, vươn dài đến tận cửa.
“Đây là cây Thần Phạt, người trong trại gọi nó là quà ban ơn của Sơn thần nương nương, phù hộ họ mưa thuận gió hòa.”
Mấy chàng trai cô gái mặc áo gió ngồi dưới mái hiên, nghe tiếng tôi mở cửa thì quay đầu nhìn lại, một ông chú trung niên trong nói dịu dàng giải thích cho tôi về cái cây.
Tôi vừa liếc mắt đã thấy Trần Kiều, vẫn bộ dạng yếu đuối, mềm mại như cũ. Tôi tức giận lao đến, túm áo chị ta: “Tại sao chị lại đẩy tôi?”
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục truyền thống của người trong trại đi đến, hỏi tôi bằng giọng địa phương: “Tôi là trưởng thôn, cô có thể nói rõ cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôi tức giận thuật lại đầu đuôi sự việc: “Chúng tôi vốn chẳng quen biết gì nhau, chỉ là tình cờ gặp trên đường, tôi thấy chị ta không mang ô theo, lại là con gái nên định giúp. Ai ngờ chị ta lại đẩy tôi xuống vách núi!”
Trần Kiều hoảng sợ né tránh ánh mắt của mọi người. “Tôi, tôi không cố ý, do lúc đó trời tối.”
Trưởng thôn nghe xong thì nở nụ cười đôn hậu, giảng hòa: “Cô bé Kiều Kiều đúng thật đã làm sai, nhưng hai vị đừng đánh nhau, mọi người đều là khách quý của chúng tôi. Hay là vầy, hai người không ở chung được thì tôi tách cả hai ra ở riêng vậy.”
Không ai đứng ra nói giúp Trần Kiều, vài người sắc mặt lạnh nhạt, như chẳng thèm quan tâm. Chờ sau khi Trần Kiều ấm ức đi theo trưởng thôn, tôi mới lẳng lặng đánh giá ba người còn lại, đơn giản tự giới thiệu bản thân làm quen lẫn nhau, qua đó biết được tên của họ.
Bà dì trung niên sắc mặt u sầu là dì Dung. Người đàn ông trung niên mặt mũi hiền lành là chú Lâm, còn anh đẹp trai trẻ tuổi nhưng lạnh lùng tên Hoắc Cảnh. Tôi nhạy bén nhận ra, trên người bọn họ ít nhiều cũng mang chút đau buồn.
Hôm đó, vợ của thôn trưởng nổi hứng làm cho chúng tôi một bàn đồ ăn thịnh soạn: “Tất cả chỉ là rau dại bình thường trên núi, sơ chế một chút, hy vọng mọi người không chê.”
Mùi đồ ăn thơm lắm, cực kỳ thơm, thơm đến mức tôi muốn nuốt luôn lưỡi mình, dù bình thường, tôi không phải người ham ăn như vậy. Nghiêng đầu nhìn dì Dung và chú Lâm, trong mắt họ cũng lấp la lấp lánh. Hoắc Cảnh biểu cảm bình tĩnh hơn, nhưng mồ hôi trên trán đã bán đứng anh ta.
Đồ ăn thật sự rất thơm, chúng tôi không thể cưỡng lại được. Tôi cố nén sự thèm ăn lại, chỉ gắp vài đũa có lệ, bấm móng tay vào lòng bàn tay, nhắc nhở mình không được ăn nữa. Ba người còn lại thì ăn liên tục, nhìn họ như vậy, tôi hơi sốt ruột, muốn gọi họ lại. Thế nhưng trưởng cứ nhìn chằm chằm bọn tôi như hổ rình mồi, trong thoáng chốc, tôi không tài nào mở miệng được.
Nồi cơm rất nhanh đã thấy đáy, dầu mỡ dưới chén cũng dần hiện ra, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
Tối đó, chúng tôi ở chung một căn nhà, tôi và dì Dung ở một phòng, chú Lâm và Hoắc Cảnh một phòng, gia đình trưởng thôn thì ở phòng của chủ nhà.
Bên trong phòng bài trí đơn giản, giường và đồ dùng đều làm từ gỗ, vỏ cây thô ráp vẫn chưa được mài nhẵn. Tôi nhạy bén phát hiện, những cái cây làm đồ dùng đều rất giống với cây Thần Phạt.
Trần Kiều vì không thể ở chung với tôi nên đã được trưởng thôn dẫn đến nhà một người dân khác. Trưởng thôn còn cố ý dặn dò chúng tôi: “Buổi tối nhớ ngủ sớm một chút, nếu nghe thấy tiếng động gì cũng đừng ra ngoài, trên núi nhiều thú dữ lắm.”
Tôi nằm trên chiếc giường gỗ, gửi tin nhắn cho một người có avatar màu hồng nhạt: “Chịu khổ rồi.”
Nhưng tin nhắn cứ liên tục xoay vòng, chứng tỏ không có mạng. Dấu chấm than màu đỏ nhắc nhở tôi, gửi tin nhắn thất bại! Rõ ràng lúc trước khi nhóm anh trai đến vẫn có tín hiệu…
Trong lòng còn nhiều trăn trở, tôi không sao ngủ được.
“Thiên Thiên này, sao con lại đến Trương Gia Trại?” Đột nhiên dì Dung u sầu hỏi tôi.
Tôi do dự một lúc: “Đi du lịch ạ.”
Dì Dung vô cùng đau lòng: “Dì thì tới tìm con trai. Hai tuần trước, nó đến đây du lịch, nghĩ quẩn rồi nhảy núi. Từ đó đêm nào dì cũng mơ thấy nó, nó nói nó đau lắm, nó muốn về nhà. Thiên Thiên à, dì không hiểu người trẻ các con, nhưng nếu được, con vẫn nên sớm rời khỏi đây. Trực giác nói cho dì biết, nơi này có gì đó không ổn.”
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn