Sau khi thằng ngốc qua đời dưới con suối cạn, cơ thể nó được người ta khiêng về nhà. Cha tôi khóc thương hồi lâu, lưng ông đã còng nay càng còng hơn, tóc trên đầu cũng bạc đi rất nhiều, nhìn già hơn trước. Mẹ tôi thì ngồi trong sân, vỗ đùi cười sung sướng:
“Chết hay lắm, chết được lắm.”
Cười xong bà lại khóc: “Minh Dương, Minh Dương của mẹ.”
Mẹ của thằng ngốc thì như chết trân, té xỉu trên mặt đất, chẳng còn sức cãi lộn với mẹ tôi. Tin này rất nhanh đã truyền khắp làng, người ta bảo nhà chúng tôi chọc phải thứ không nên chọc.
“Sau tai thằng ngốc có một sợi chỉ đỏ, nếu tôi nhớ không lầm thì sau tai Trương Minh Dương cũng có một sợi y hệt.”
“Là quỷ giật dây, bị quỷ để ý rồi đấy.”
Cha tôi vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc tuyệt hậu kia. Ông nhìn vào gương, thấy sau tai mình cũng xuất hiện một sợi chỉ đỏ.
“Quỷ giật dây, bị quỷ để ý…”
“Minh Dương mất rồi, Đại Trụ cũng mất rồi… đoạn tử tuyệt tôn… đoạn tử tuyệt tôn…”
Ông lẩm bẩm, hiển nhiên đã nhớ lại lời tôi từng nói. Bỗng, cha đột nhiên phát điên, lao ra ngoài. Đến khi chạng vạng, cha tôi quay về cùng với một đạo sĩ.
“Chú năm, chú nhất định phải cứu tôi, tôi không muốn chết.” Cha tôi đau khổ cầu xin.
Tôi sực nhớ, bên họ nội của tôi có một người chú làm đạo sĩ. Chú năm rất có tiếng nói trong làng, ai làm tang sự hay hỉ sự đều đến tìm chú ấy. Chú năm quét mắt nhìn một vòng căn nhà, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng trên người tôi. Ánh mắt của chú rất sắc bén, làm tôi cảm thấy không được thoải mái.
“Con là Xuân Nhi?” Chú năm hỏi.
Cha tôi giành trả lời: “Đúng vậy, chuyện vòng tay là mẹ tôi nói cho nó biết.”
Chú năm hỏi tôi về những gì đã xảy ra hôm bà tôi qua đời, tôi cũng ngoan ngoãn thuật lại đầu đuôi sự việc. Chú năm nghe xong thì cả giận nói: “Cái vòng tay đó được làm riêng cho nhà họ Trương các anh! Đã bảo không bán được mà các anh còn dám cầm đi bán, có phải muốn chết rồi không?”
Cha tôi cả giận nói: “Còn không phải do con đàn bà chết bầm đó, một hai đòi bán cho Minh Dương cưới vợ hay sao!”
Tôi nhớ đến cô gái nhỏ xuất hiện bên giường bà nội ngày hôm đó, không nhịn được to gan hỏi: “Chú năm ơi, rốt cuộc cái vòng tay đó là gì vậy?”
Chú năm vuốt vuốt bộ râu trắng, chậm rãi đáp: “Cái vòng tay đó thật ra là phương tiện môi giới dùng để thờ cúng. Đầu tiên là dùng linh hồn của một bé gái còn sống để chiêu dụ quỷ thần đến, sau đó dùng máu của bé gái nuôi quỷ thần. Quỷ thần được máu nuôi dưỡng sẽ đưa hồn nam đến, giúp sinh con trai, nên cái vòng kia mới có tên đó. Tuyệt đối không được bán cái vòng này, nếu bán sẽ làm quỷ thần được vòng tay nuôi dưỡng tức giận, quay về trả thù.”
Cha tôi hỏi: “Chú năm, vậy sợi chỉ đỏ sau tai tôi…”
“Là do quỷ giật dây, cho biết anh đã bị quỷ thần theo dõi, khi thời cơ đến, nó sẽ lấy mạng anh.”
Cha tôi sợ đến mức ngồi phịch xuống đất.
Ông sợ hãi sờ sợi chỉ đỏ sau tai mình, không ngừng hối hận: “Nếu biết thì tôi đã không để cho con đàn bà đó bán cái vòng rồi!”
Tôi cười thầm trong bụng. Lúc tôi van xin họ đừng bán cái vòng, chính cha tôi là người bảo thích thì cứ bán. Trong nhà này, lời của ông là tuyệt đối, chỉ cần ông lên tiếng, mẹ và anh hai tôi giành còn không dám chứ đừng nói đến việc bán vòng. Ấy thế mà hiện tại, ông ta lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ tôi.
“Chú năm, giờ phải làm sao đây?” Cha tôi vội vàng hỏi.
Chú năm nói: “Trước tiên phải tìm được cái vòng mang về đã.”
“Hình như thằng Minh Dương từng nói, nó bán cái vòng đấy cho một đồng hương trên huyện!” Cha tôi nhớ lại: “Tôi đi đòi về!”
Ý chí sinh tồn của con người rất mạnh mẽ. Cha tôi rời đi trong ngày, năm ngày sau ông quay về, trên người vẫn mặc bộ quần áo lúc ra khỏi nhà, khắp người toàn là vết thương, nhưng đã đem được chiếc vòng về.
Cùng ngày hôm đó, chú năm lại đến nhà chúng tôi. Ông cầm cái vòng trong tay, nhìn chằm chằm cha tôi một lúc lâu: “Chú năm… có phải tôi hết đường cứu rồi không?” Cha tôi vội vàng hỏi.
“Cái vòng tay đã an toàn, nhưng chỉ đỏ sau tai anh vẫn còn, chứng tỏ quỷ thần chưa nguôi giận, vẫn muốn lấy mạng anh…”
Cha tôi trở nên hoảng sợ: “Vậy phải làm sao đây? Chú năm, chú cứu tôi đi, tôi không muốn chết.”
Ánh mắt chú năm quét qua người tôi và mẹ, dừng lại trên người tôi một lúc lâu: “Vẫn còn một cách khác, đổi mạng, để người khác chết thay anh, tốt nhất là người có quan hệ huyết thống gần gũi với anh nhất.”
Ánh mắt của cha cũng dừng trên người tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác cơ thể như rơi xuống vực, cả người lạnh thấu xương.
Tôi không muốn chết, tôi muốn chạy. Nhưng cha biết ý định của tôi nên đã nhốt tôi trong phòng, dù tôi có đập cửa cỡ nào cũng không chịu mở, làm tôi vô cùng tuyệt vọng.
Đêm xuống, mẹ đến đưa cơm cho tôi, là một tô thịt kho tàu đầy ụ. Lúc trước, thịt kho tàu chỉ để dành cho anh tôi ăn, sau thì cho thằng ngốc, lần nào tôi thấy cũng chảy nước miếng thèm thuồng, nhưng không dám gắp, vì mỗi lần tôi định động vào thì sẽ bị cha đánh.
Giờ đây, trước mặt tôi là một tô thịt đầy ụ. Nếu là lúc trước, tôi nhất định sẽ rất vui, nhưng hiện tại, tôi không hề cảm thấy thèm ăn một chút nào.
“Mẹ ơi, con không muốn chết.” Tôi cầu xin nói.
Hốc mắt mẹ tôi đỏ lên, khẽ thở dài. “Xuân Nhi à, mẹ không còn cách nào khác.”
“Mẹ ơi, rõ ràng cha không quan tâm hai mẹ con mình. Mẹ thả con ra, chúng ta cùng nhau bỏ trốn. Chúng ta rời khỏi nơi này, lên thành phố sinh sống. Con sẽ đi làm kiếm tiền, kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, để mẹ có cuộc sống tốt hơn.”
Mẹ bị lời nói của tôi làm cho lay động.
“Được, Xuân Nhi, con ăn thịt kho tàu đi. Ăn xong mẹ dắt con đi.” Mẹ tôi nói.
Tôi nhìn thấy tia sáng hy vọng trong bóng đêm tuyệt vọng, hốc mắt nóng lên, gật đầu lia lịa: “Dạ.”
Tôi ăn hết thịt kho tàu, ăn đến no căng bụng: “Mẹ ơi, chúng ta đi…”
Lời còn chưa dứt, tôi bỗng cảm thấy choáng váng, cơ thể trở nên mềm nhũn, không nhịn được ngã xuống đất, trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy giọng của mẹ vang lên: “Xuân Nhi, đây là số mạng của con, chấp nhận đi…”
Sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở trong nhà. Cửa nhà mở toang, tôi bị trói cứng ngắc, mặc áo khoác của cha, trên người dán đầy bùa chú, bốn phía thắp nến đỏ tươi, trên tay đeo cái vòng bà nội tặng… Tôi nhanh chóng nhận ra điều gì đó, muốn hét lên, nhưng miệng đã bị nhét một cái khăn mặt.
Một cơn gió thổi qua, da gà trên người tôi dựng đứng.
Xào xạc… xào xạc…
Âm thanh vang lên mỗi lúc một gần. Tôi không dám giãy nữa, nước mắt rơi lã chã, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Đột nhiên, có một thứ gì đó chạm lên cổ tôi, cực kỳ lạnh lẽo. Đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng.
Thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng rất dài. Cảm giác lạnh lẽo kia bỗng biến mất, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mơ mơ màng màng thiếp đi.
“Lại là con gái… Sao lại là con gái nữa?” Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở vang lên.
Tôi lại trở về căn nhà quen thuộc. Không, không hẳn là vậy. Đây không còn là căn nhà hiện tại của tôi, mà đã trở thành một căn nhà gỗ mái ngói cũ nát.
Trong căn nhà đó, một người phụ nữ ngồi trên giường khóc nức nở, bên cạnh cô là một đứa trẻ vừa sinh chưa được bao lâu. Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào. Ông ta chẳng thèm nhìn đứa trẻ, vừa vào đã trực tiếp tát người phụ nữ vừa sinh kia một cái thật mạnh.
“Con đàn bà chết tiệt, nuôi mày có ích lợi gì, sinh năm đứa toàn là con gái, một thằng con trai cũng không rặn ra nổi! Mày muốn hại nhà họ Trương tao tuyệt hậu đúng không, con khốn!”
Người đàn ông đánh đấm không ngừng, tiếng khóc của người phụ nữ càng lúc càng thê lương, đứa trẻ bên cạnh cũng khóc theo.
Hình ảnh trước mặt tôi lại thay đổi. Người phụ nữ kia lúc này đang nói chuyện với ai đó.
“Làm vậy có sinh được con trai thật không?” Giọng của người phụ nữ hơi do dự.
“Thật mà, nhớ rõ, cầm cái đinh này đâm vào gáy nó… oán khí của linh hồn càng nặng, quỷ thần sẽ càng thích…”
Người phụ nữ nắm chặt cây đinh trong tay. Cây đinh đó dài, rất dài, trông cực kỳ đáng sợ.
Hình ảnh lại thay đổi. Người phụ nữ ngồi trước bàn ăn, trước mặt cô là một bé gái vừa lên bảy.
“Mẹ ơi, tô thịt kho tàu này cho con ăn thật ạ?” Bé gái sợ hãi hỏi. Bé nhìn thịt kho tàu chảy nước miếng, nhưng không dám động đũa.
“Xảo Nhi, ăn đi.”
Người phụ nữ nói, gắp một miếng thịt đút cô bé. Lúc này bé mới dám ăn, nếm được vị ngon của thịt, cô bé ăn càng lúc càng nhanh, ăn ngập cả miệng. Từ đó đến giờ, cô bé chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, ánh mắt vô cùng lấp lánh.
“Xảo Nhi, mẹ thành thật xin lỗi.” Người phụ nữ khẽ thở dài. Sau đó không lâu, tiếng hét thê lương của cô bé vang lên.
Tôi mở mắt ra, cả người đều là mồ hôi, cơ thể chẳng còn sức lực. Tiếng hét thê lương của cô bé kia, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Ngoài trời lúc này đã sáng, tôi chờ một lát thì cửa nhà bị đẩy ra, vài người bước vào trong. Có chú năm, cha, và mẹ tôi.
Tôi lập tức nhìn về phía mẹ, mẹ tôi khá sửng sốt, hơi xấu hổ dời mắt đi chỗ khác. Cha nhìn tôi chằm chằm, chờ mong hỏi chú năm: “Chú năm, đổi mạng thành công rồi à?”
Chú năm nhìn chằm chằm sau tai tôi: “Có một sợi chỉ đỏ phía sau, chắc là thành công rồi.”
Cha tôi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thả tôi ra.
“Xuân Nhi, con đã bị theo dõi, chạy không thoát đâu.”
Tôi tê liệt ngồi trên mặt đất.
Cha tôi vô cùng biết ơn chú năm, cho ông ta một xấp tiền dày thật dày rồi tiễn đi. Cảm giác chờ chết cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng không ai thèm quan tâm tôi. Mẹ tôi lại bắt đầu uống mấy bài thuốc gia truyền. Bà cũng hơn năm mươi rồi nhưng vẫn muốn đẻ tiếp đứa nữa.
Tôi nghe nói, cha lên trấn trên ngoại tình, chính vì điều đó mà cha mẹ tôi lại gây nhau một trận: “Trương Thản Sinh, sao ông không chết luôn đi!”
Mẹ tôi tức giận chửi ầm lên. Kết quả đêm đó, cha tôi chết thật.
Cái chết của ông cực kỳ tà môn. Mẹ tôi kể, khoảng nửa đêm, cha đột nhiên thức dậy, bò ra khỏi giường, nói có người đang gọi ông. Mẹ tôi bảo ông bị điên, cha tôi chẳng thèm quan tâm, đứng dậy mặc quần áo xong thì bỏ ra ngoài.
Khi mẹ tỉnh dậy lần nữa, phát hiện bên cạnh trống trơn, lúc này bà mới thấy lạ. Mẹ tôi đi tìm xung quanh nhưng chẳng thấy cha đâu, thế là vội vàng đi tìm người trong làng nhờ giúp đỡ. Cả làng cùng nhau đi tìm, cuối cùng tìm thấy cha tôi ở sau núi.
Trong miệng, mũi của cha tôi toàn là bùn, trên tay ông cũng là bùn, xem ra, ông tự nhét bùn vào, không thở được nên qua đời.
Sau khi cha tôi mất, mẹ tôi cảm giác bầu trời như sụp đổ, vừa khóc vừa cười như bị điên.
“Không phải chính mẹ bảo cha đi chết à?” Tôi cười hì hì: “Cha chết rồi, không phải mẹ nên mừng mới đúng à?”
Mẹ nhìn tôi như nhìn thấy quỷ, lui về sau vài bước.
Chú năm nhanh chóng đến nhà chúng tôi.
“Chú năm, không phải đã đổi mạng đổi sao? Tại sao con nhỏ này không chết mà Thản Sinh lại chết?”
Mẹ tôi hỏi như phát điên. Biểu cảm của chú năm hiện vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có. Ông ta kề sát vào người tôi, quan sát phía sau vành tai tôi. Sau khi xem xong, sắc mặt bỗng thay đổi.
“Tại sao lại như vậy? Chỉ đỏ biến mất rồi… rõ ràng đã đổi mạng thành công rồi mà.”
Tôi kề sát vào tai chú năm, thì thầm một câu. Sắc mặt chú năm bỗng tái mét, xoay người bỏ chạy.
Ngày cha tôi hạ táng, mẹ tôi điên rồi. Bà nói tôi hại chết cha, thề phải bóp chết tôi, nhưng giờ đây, tôi không để bà ta muốn làm gì thì làm nữa. Thay vào đó, tôi đẩy mạnh bà ta ra, cười hì hì nói: “Mẹ à, mẹ quên rồi ư? Cha với anh hai đều do mẹ hại chết mà.”
“Chính mẹ là người mang cái vòng đi, hại nhà họ Trương đoạn tử tuyệt tôn.”
Mẹ tôi hét lớn một tiếng, bỏ chạy như điên, mọi người trong làng xôn xao bàn tán.
“Đúng là nghiệp chướng mà, nhà họ Trương sao lại chết hết thế này?”
“Đàn ông trong nhà không còn ai, đoạn tử tuyệt tôn thật rồi.”
“Thằng điên đó là ai thế?”
“Chú năm đó!”
“Chú năm tới rồi!”
Không biết ai nói câu vừa rồi, tất cả mọi người trong làng lập tức né qua một bên. Chú năm rất có tiếng trong cái làng này, nhưng giờ phút này, ông ta không còn như trước nữa. Đạo bào bẩn thỉu, tóc tai bù xù, mặt trắng như tờ giấy, bộ dáng tiều tụy, đi đường thì lảo đảo.
Ông ta nhìn về phía tôi, trong mắt chứa đầy thù hận, như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi. Mà tôi cũng chẳng sợ ông ta, mỉm cười nhìn lại.
Sắc mặt chú năm bỗng thay đổi, một lá bùa xuất hiện trên tay ông.
“Mau bắt nó lại.”
Ông ta nói xong, đột nhiên có vài người xông ra túm lấy tôi, dùng chỉ đỏ trói tôi lại. Tôi liều mạng né nhưng cũng chẳng tránh được, chú năm cầm lá bùa đến gần, dán lên trán tôi: “Đây không phải nơi mày nên ở, quay về chỗ của mày đi!”
Đột nhiên, cổ chú năm bị một bàn tay vô hình nắm lấy, siết chặt lại, lảo đảo đi về phía quan tài. Đầu của ông ta đập mạnh vào ván quan tài, mọi thứ xảy ra chỉ trong nháy mắt, mọi người có mặt ở đó sợ đến ngây người.
Cơ thể ông ta mềm nhũn ngã xuống quan tài, phần gáy vừa hay đập trúng vào chỗ có cây đinh đóng quan tài chĩa lên, máu tươi ào ào chảy ra, ông ta trợn mắt, tắt thở. Mà phía sau tai ông ta, vừa hay có một sợi chỉ màu đỏ tươi.
Một ngày trước đó, khi kề sát vào tai chú năm, tôi đã nói: “Chú năm ơi, gáy con đau quá.”
Sắc mặt chú năm tôi nháy mắt trắng bệch, xoay người bỏ chạy. Tôi nở nụ cười, diễn rất thật, dọa ông ta chạy mất dép.
Lại nhớ, cái ngày cô Mai bị lừa đến, sau khi cô rời đi, trong lòng tôi cực kỳ căm hận. Mẹ tôi bảo, đó là số mệnh.
Là mệnh của con gái ư? Nhưng tôi không muốn chấp nhận số mệnh đó. Thế là từ đó về sau, tôi thường xuyên nằm mơ. Trong mơ có một cô bé mặt mày trắng bệch, cô bé nói mình tên Xảo Nhi, nói cô bé bị đau, muốn tôi cứu cô bé…
Ngày bà nội mất, tôi đẩy cửa vào, bà tôi nằm trên giường, đã chẳng còn thở nữa. Tôi nhìn cái vòng trên tay bà, có vẻ đây chính là cái vòng mà Xảo Nhi từng nói.
Xảo Nhi sống trong cái vòng này ư?
Tôi gỡ cái vòng khỏi tay bà, mang nó đi giấu.
...
Xảo Nhi nói, muốn người trong nhà họ Trương tự mình mang chiếc vòng này đi bán, hơn nữa trước đó, còn phải giả vở cản không cho họ bán, nói họ không được bán. Chỉ có làm như thế, mới có thể khiến quỷ thần được cung phụng tức giận tột cùng.
Người nhà họ Trương chết sẽ càng thảm.
...
Xảo Nhi nói, nhà họ Trương chỉ đoạn tử tuyệt tôn thôi là chưa đủ. Cô bé vẫn còn một kẻ thù, đó là kẻ đã dạy mẹ giam linh hồn cô bé vào bên trong chiếc vòng tay, biến cô bé thành cống phẩm, bị tra tấn từ ngày này qua ngày khác.
|
Kẻ thù của Xảo Nhi đến rồi, nhưng không giết được ông ta, thế phải làm sao đây?
Không ngờ, kẻ thù lại tự tìm đường chết, muốn lừa gạt quỷ thần. Thế thì đành diễn với ông ta một vở vậy.
Kẻ thù nghĩ mình đã thành công, lại không ngờ ông ta đã bị quỷ thần đánh dấu…
...
Lại nói, sợi chỉ đỏ sau tai tôi là gì ấy hả? À, là chút phép thuật của Xảo Nhi đấy, hì hì.
...
Kẻ thù chết rồi. Oán khí của Xảo Nhi cũng đã tan biến. Một cô bé bỗng hiện ra trước mắt tôi, tóc của cô bé rất dài, tết thành một bím tóc nhỏ. Mỉm cười vươn tay về phía tôi…
...
Đầu tôi có hơi đau, trong đầu cứ có cảm giác hỗn loạn, cứ như bị giam ở một chỗ quá lâu nên quên mất tên mình là gì. Tôi ngồi suy nghĩ hồi lâu, may mà cuối cùng cũng nhớ ra tên của mình.
Tôi tên Xảo Nhi.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn