Phụ Lục
Tales of the Black Forest lấy cảm hứng từ những câu chuyện thần thoại của xứ sở hoa anh đào để kể nên câu chuyện đầy cảm động giữa tình cảm của các vị thần đối với con người.
“Tôi là Kihara Kashin. Khi tôi lên tám, tôi và mẹ đã từng gặp một vụ tai nạn giao thông. Tôi đã may mắn sống sót sau vụ tai nạn đó. Nhưng bây giờ, mỗi khi nhớ về những gì đã xảy ra trước vụ tai nạn, tôi chỉ có thể nhớ đến một khu rừng, tối tăm và vô tận.”
Hiện tại là Bình Thành năm thứ 10, tức năm 1998. Tôi tỉnh dậy và thấy mình đang ở ga tàu làng Shikanaki. Làng Shikanaki nằm gần thị trấn Kuromori, nơi mà gia đình tôi từng sống trước khi vụ tai nạn xảy ra. Mẹ của tôi qua đời trong vụ tai nạn, và giờ chỉ còn tôi và bố sống nương tựa vào nhau.
Gia đình tôi chuyển khỏi thị trấn Kuromori không lâu sau đó, cha tôi trở nên trầm lặng hơn, và ông hiếm khi nhắc về mẹ tôi cũng như thị trấn Kuromori, thậm chí, tôi cũng hiếm khi có thể trò chuyện với cha. Lẽ ra hôm nay tôi phải bắt xe về tận nhà sau khi tan trường, nhưng không biết vì lí do gì, tôi lại thấy mình tỉnh dậy một mình ở nơi hoang vu này.
Thật lạ, tôi tự nhủ và đi xung quanh để tìm kiếm sự giúp đỡ, ga tàu Shikanaki có lẽ đã bị bỏ hoang, bên trong khá xập xệ, thậm chí cánh cửa còn bị kẹt và tôi bị nhốt lại bên trong ga tàu.
Tiếng radio vang lên làm tôi giật mình.
“Đây là… FM 85.4… Đài phát thanh tuyến đường sắt… Shikanaki. Ngọn lửa của địa đàng sẽ dâng lên như sấm rền, tiếng kêu than kéo đến như vũ bão… Ngài sẽ hiển linh và cứu rỗi chúng sinh khỏi chốn lầm than…”
Chắc lại là mấy giáo phái mượn đài phát sóng để truyền đạo rồi, tôi nhủ thầm, quyết định lơ đi và tiếp tục tìm kiếm.
“Ki…”
“Ki… hara… Kihara”
Chiếc đèn trên trần phát ra tiếng rè rè, sau đó bóng đèn bị nổ, mọi thứ chìm vào bóng tối. Những âm thanh ồn ào kết hợp với tiếng hú phát ra từ trong bóng tối, chúng làm tôi sợ hãi. Tôi cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, như có một thứ sức mạnh vô hình nào đó đang tác động đến mình.
Ngay khi tôi sắp mất ý thức, một cơn gió ấm áp lướt qua, nó làm tôi bình tĩnh trở lại. Tôi cố mở mí mắt và nhìn thấy một cô gái đang đứng trước mặt mình. Cô ấy mặc bộ kimono màu trắng, mái tóc màu bạc, và đôi mắt mang sắc đỏ của những cánh hoa anh đào. Cô ấy là Kiritani Yuki, một tiểu thuyết gia bị nguyền rủa nên không thể nói chuyện.
Kiritani giao tiếp với tôi thông qua một quyển sổ và bảo rằng tôi cũng đang bị nguyền rủa, nếu muốn giải lời nguyền, tôi cần phải đến rạp hát ở thị trấn Kuromori để tìm câu trả lời, và đó cũng là cách mà cuộc hành trình của tôi trong tựa game “Tales of the Black Forest” bắt đầu.
Kiritani biến thành một chú chim bồ câu nhỏ, cô ấy giải thích vì giới hạn của lời nguyền nên cô ấy có thể nói chuyện khi ở hình dáng bé nhỏ này, tuy nhiên, cô ấy vẫn không thể nói những thứ cô ấy không được phép nói. Kiritani đề nghị tôi mang cô ấy theo, vì chắc chắn cô ấy sẽ có ích trong việc giúp tôi hóa giải lời nguyền.
Kiritani nói rằng cô ấy đang mắc lời nguyền Kotodama. Trong tiếng Nhật, Kotodama hay Kototama là một loại niềm tin của người Nhật về việc lời nói và tên gọi có thể mang những sức mạnh thần bí. Chính vì lý do này nên khi đặt tên cho con, cha mẹ thường sẽ chọn những cái tên ý nghĩa với mong muốn đứa trẻ sẽ có một cuộc đời hạnh phúc vậy.
Lời nguyền Kotodama khiến Kiritani không thể nói ra bí mật mà cô ấy biết, vậy nên khi đến thời điểm thích hợp, cô ấy sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện cho tôi, Kiritani hy vọng tôi sẽ tin cô ấy. Ánh mắt của cô ấy làm tôi nhớ đến bản thân mình trong quá khứ. Tôi nói với Kiritani rằng tôi cũng giống cô ấy, cũng có một bí mật không thể cho người khác biết.
Tôi có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy từ khi còn nhỏ, ban đầu, tôi cứ ngỡ những người khác cũng nhìn thấy giống mình, nhưng hóa ra là không. Nhưng đáng mừng thay, những linh hồn hay yêu quái mà tôi thấy chưa từng làm hại tôi.
Có lẽ vì đã quen với những việc kì lạ đó nên tôi không hề ngạc nhiên hay sợ hãi khi nghe Kiritani nhắc đến lời nguyền. Chúng tôi vốn là hai con người xa lạ, vì những bí mật khác người mà trở nên thân thiết với nhau, cùng đồng hành trên cuộc hành trình đến rạp hát của thị trấn Kuromori.
Trên đường đi, tôi nhìn thấy một tấm bảng nói về một nhóm khủng bố đã tấn công ga tàu điện ngầm bằng khí gas. Xin phép ngừng một chút để giải thích thì đây là một sự kiện có thật ở Nhật Bản và từng gây rúng động cả xứ hoa anh đào vì tính chất kinh khủng và tàn bạo của nó.
Vào ngày 20 tháng 3 năm 1995, hệ thống tàu điện ngầm của Tokyo bị tấn công bằng chất độc sarin, một loại vũ khí hóa học được Liên Hợp Quốc xếp vào loại vũ khí hủy diệt hàng loạt và bị cấm sản xuất từ năm 1993. Cuộc tấn công gây ra cái chết của 12 người, 5500 người bị ngộ độc và rất nhiều người phải gánh chịu di chứng khủng khiếp trong suốt phần đời còn lại.
Thủ phạm của vụ tấn công là những tín đồ theo giáo phái Aum Shinrikyo do gã giáo chủ hoang tưởng Shoko Asahara đứng đầu. Dù sau này vụ việc đã được xử lý nhưng chắc chắn nó vẫn sẽ là một kí ức kinh hoàng mà không người Nhật nào muốn nhớ lại.
Tiếp tục với trò chơi, người đã gây ra vụ tấn công khí gas là Matsuyama Masao 62 tuổi, một thành viên của nhóm khủng bố Shinritengoku. Nhưng cảnh sát đã không thể bắt Matsuyama về chịu tội, bởi vì khi họ đến nơi, ông ta đã tự sát bằng cách treo cổ tại nhà mình.
Trong lúc cố gắng rời khỏi ngôi làng, một người phụ nữ ốm yếu đang ôm một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi và Kiritani, nhờ tôi giúp giữ hộ đứa bé trong tay cô ấy. Cô gái đó là yêu quái Ubume. Theo truyền thuyết, Ubume là linh hồn người phụ nữ chết trước, trong hoặc sau khi sinh con.
Người ta thường thấy cô ôm đứa trẻ sơ sinh trong tay và xuất hiện vào những đêm mưa. Nếu Ubume chết sau khi sinh và con của cô vẫn còn sống, cô sẽ xuất hiện để lôi kéo người đến chỗ con mình với hy vọng họ sẽ mang đứa bé về nuôi nấng và chăm sóc nó nên người.
Tuy nhiên, nếu con của Ubume cũng chết cùng cô, cô sẽ đến và nhờ họ bế đứa trẻ rồi biến mất. Đứa trẻ sau đó sẽ trở nên càng lúc càng nặng, cho đến khi người đang ôm nó không thể chịu nổi sức nặng và bị nó đè bẹp.
Trong game, truyền thuyết về linh hồn người phụ nữ ứng với câu chuyện thứ hai, nên có thể người phụ nữ này đã qua đời trong lúc đang hạ sinh đứa con của mình, và cả cô lẫn đứa trẻ đều không may qua đời.
“Này, Kihara, Kihara.”
Kiritani gọi tên tôi, ra hiệu bảo tôi hãy chạy ngay nếu không muốn gặp phiền phức. Chúng tôi thoát khỏi Ubume trong gang tấc và thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy tiếc vì không thể giúp được Ubume. Kiritani nghe vậy thì cảnh báo với tôi rằng không phải yokai nào tôi gặp cũng là yêu quái tốt, vậy nên tôi nhất định phải cẩn thận để không tự chuốc họa vào thân.
Chúng tôi tiếp tục đi, cây cầu bắt ngang qua thị trấn Kuromori đã bị gãy và có một cái sọ hươu khổng lồ chắn ngang ở đó. Tại sao lại có một cái sọ khổng lồ ở đây nhỉ? Ý tôi là, con hươu nào lại to đến cỡ đó cơ chứ?
Tôi định bước lên cái sọ để sang bờ bên kia…
“Này! Tránh xa Eiko-sama ra!”
Một giọng nói vang lên, tôi và Kiritani quay đầu nhìn lại, đó là một chú nai nhỏ, và nó kiên quyết không cho chúng tôi đến gần cái sọ đó. Chú nai nói rằng cái sọ đó là của cựu thần Eiko, người chịu trách nhiệm bảo vệ và điều khiển thời tiết ở khu vực này. Nhưng dần dà, người dân trong làng Shikanaki đã bỏ Eiko và thờ phụng một vị thần khác, chính vì vậy nên Eiko đã lâm vào giấc ngủ say và trở thành hình dáng như hiện tại.
Chú nai nói rằng, nó sẽ đưa chúng tôi đến thị trấn Kuromori với điều kiện, chúng tôi phải hứng được nước của những cơn mưa bóng mây để giúp nó tưới cái cây thần trong làng. Theo truyền thuyết dân gian của Nhật, những cơn mưa ngắn giữa trời nắng thật ra là do lũ cáo tạo ra để che dấu đám cưới của chúng khỏi ánh mắt con người. Vậy nên nếu muốn góp nhặt những hạt mưa đó, tôi và Kiritani cần phải quay về thời điểm và đám cưới của hồ ly diễn ra.
Chúng tôi quay trở lại ngôi làng và tìm cách đảo ngược thế gian, tại đây, tôi đã gặp một con bù nhìn rơm biết nói tiếng người, và trong lúc đang giúp nó, chúng tôi vô tình tìm thấy một bộ xương người bị chôn dưới ruộng dưa. Bù nhìn nói chủ nhân của bộ xương đó là Matsuyama Masao, ông ta thật ra không phải tự sát mà là bị người trong làng siết chết vì dám phản bội họ.
Tạm gác chuyện đó sang một bên, tôi là Kiritani sử dụng Nensha để quay về năm 1996, chà, giải thích ra thì hơi dài nên bạn cứ hiểu đơn giản nensha giúp chúng tôi quay ngược thời gian là được. Có một đám cưới cáo diễn ra vào năm 1996, chúng tôi hứng xong nước mưa sẽ quay về nhưng lại bị đàn cáo phát hiện, bạn biết đấy, cáo không thích con người xuất hiện trong lễ cưới của mình, vậy nên chúng tôi đã bị truy đuổi hết sức gắt gao.
Để cắt đuôi chúng, tôi và Kiritani đã trốn vào một ngôi nhà hoang, tại đây chúng tôi gặp Tamasaki Shizu, cô dâu của hôn lễ vừa rồi. Tamasaki nói rằng cô muốn theo đuổi tự do nên đang trốn người nhà, và hy vọng tôi có thể đưa cô ấy rời khỏi nơi này. Tôi đã đồng ý và chúng tôi đã có một cuộc hành trình khá dài, Tamasaki cảm ơn và tặng chúng tôi nước mưa xem như một món quà rồi rời khỏi ngôi làng.
Tôi và Kiritani mang nước mưa trở về hiện tại và đưa nó cho chú nai, thành công làm cây thần vốn khô héo nở hoa thêm lần nữa, mùa xuân lại trở về với ngôi làng Shikanaki.
Chú nai đã giữ đúng lời hứa và đưa chúng tôi đến thị trấn Kuromori. Tại đây, tôi gặp được một chú mèo đen vô danh. Khi biết tôi và Kiritani định đến rạp hát Kuromori, chú mèo cảnh báo tôi rằng có một cơn mưa có tác dụng ăn mòn mọi vật đang bao phủ rạp hát, vậy nên việc đi vào đó là bất khả thi. Cách duy nhất để tôi và Kiritani tránh được điều đó là đến tìm kiếm sự giúp đỡ từ bà chủ quán cà phê mèo Kinoshita Sakurako.
Sakurako đồng ý giúp chúng tôi với điều kiện chúng tôi có thể tìm được hai chú mèo bị thất lạc của cô ấy. Sau khi đưa được hai chú mèo trở về, Sakurako tỏ ra rất vui và mời tôi vào thưởng thức một ly cà phê cho tỉnh táo.
“Đừng có uống nó.”
Dòng chữ ngay dưới ly cà phê làm tôi bỏ ly cà phê xuống ngay lập tức, dường như cảm thấy thái độ của Sakurako hơi bất ổn, tôi viện cớ có việc phải đi ngay nhưng lại bị cô ta chặn lại. Sakurako đe dọa và tiến sát đến gần tôi.
Tôi tỉnh dậy và phát hiện mình đang ở năm 1995, trên chuyến tàu bị khủng bố bằng gas bom xăng trong quá khứ, có vẻ tôi đã vô tình quay ngược thời gian trong vô thức và kéo theo cả người phục vụ Aizawa Makoto của quán cà phê theo mình.
Makoto nói rằng thứ bà chủ định cho tôi uống sẽ làm tôi bị mất kí ức và từ bỏ ý định đến rạp hát của thị trấn, dường như cô ấy cũng đang che giấu điều gì đó. Trong quá trình cố gắng thoát khỏi con tàu năm 1995, tôi biết được sự thật về quá khứ của Makoto cũng như sự tàn bạo mà đám người theo giáo phái Shinritengoku đã gây ra năm ấy.
Năm 1995, trên chuyến tàu này, một người đàn ông tên Yamada Takashi thuộc nhóm khủng bố Shinritengoku đã thực hiện vụ thảm sát bằng cách tấn công và làm bị thương những người trên tàu. Makoto khi đó là tiếp viên làm việc trên tàu và cũng chính cô là người đã giúp sơ tán người dân khi sự cố xảy ra. Khi Takashi định ra khỏi tàu tấn công những người khác, Makoto đã dùng thân mình chắn cửa và hứng chịu những nhát dao oan nghiệt của gã tâm thần để bảo vệ những hành khách được an toàn.
Sau khi lấy lại được kí ức, Makoto từ biệt tôi và đi lên chuyến tàu linh hồn, nơi mà cô có thể cảm thấy yên bình và thực hiện nguyện vọng còn dang dở của mình. Tôi quay về thực tại và thấy Sakurako đang chờ sẵn ở đó, cô ấy tâm sự rằng sau sự kiện khủng bố trên, nhiều người đã trở thành yokai và mang theo nỗi oán hận muốn báo thù. Những gì Sakurako làm thật ra chỉ vì muốn ngăn chặn những bi kịch có thể xảy đến trong tương lai mà thôi.
Cô ấy tiết lộ rằng, lời nguyền mà tôi đang mắc phải thật ra đến từ một vị thần quyền năng hơn cả thần hươu Eiko mà tôi gặp ở làng Shikanaki, tuy nhiên ngoài tiết lộ tên vị thần ấy là Houshin và ngài ấy có một quyền năng mạnh mẽ ra, Sakurako không thể tiết lộ thêm cho tôi bất kì điều gì nữa. Cô ấy đưa tôi một viên ngọc trai ẩn chứa sức mạnh, thứ có thể giúp tôi đi xuyên qua màn mưa bao bọc rạp hát và nói lời chào tạm biệt.
Theo dõi để không bỏ lỡ những bài viết hay về game nhé
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn