Tiếng ai đó đè nghiến phím đàn piano lại vang lên.
Lần này, những ký tự trên video không xuất hiện lần lượt nữa, thay vào đó, chúng hiện lên cùng một lúc và giữ nguyên như thế tầm nửa giây cho đến khi chiếc video đưa chúng tôi quay lại sàn nhà bụi bặm, bức tường xám xịt, cô gái thổn thức và những tên vệ sĩ to béo của cô ấy.
Chỉ khác ở chỗ, giờ cô ấy không còn nức nở nữa. Nhưng cổ cũng không cười. Dù ánh mắt đang nhìn thẳng vào màn hình như biểu cảm của cô ấy lại vô cùng trống rỗng. Tuy vậy, nó vẫn ẩn chứa một sự lôi cuốn không thể giải thích được, nhưng niềm vui và ánh sáng ở đoạn mở đầu, khi cô ấy trò chuyện với chúng tôi đã không còn nữa.
Cô ấy đưa con dao hai lưỡi lên trước mặt.
Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô ta đã bắt đầu di chuyển lưỡi dao một cách đều đặn trên gương mặt mình.
Cô ấy không hề nhăn nhó, nao núng, hay thậm chí là nhận ra thứ kim loại sắc nhọn ấy đang lướt trên mũi mình. Những lớp da tự tạo thành một cuộn tròn ẩm ướt khi cô ấy tiếp tục hành động của mình. Nó rơi xuống sàn, âm thanh ẩm ướt và nhớp nháp vang lên. Thứ chất lỏng đỏ tươi ấy hòa vào những vệt trang điểm sẫm màu, và cô ấy đã khóc. Tôi có thể thấy xương hiện ra giữa chất lỏng đó. Phần bị gọt khá sâu, và một sợi dây, tôi nghĩ bạn hiểu đấy là dây gì bị kẹt vào lưỡi dao, chắc đến nỗi cô ấy phải dùng sức giật ra mới được. Chất lỏng đỏ tươi thấm đẫm chiếc váy đắt tiền của cô ấy.
Máu ở khắp nơi |
Nhưng cô ấy còn chẳng buồn chớp mắt.
Ai đó đã nôn. Tôi có thể ngửi thấy mùi của nó, dù giờ đây, âm thanh hú hét của đám bạn có vẻ như đã bị tôi cho vào một thế giới khác, vì tôi bận tập trung vào người phụ nữ trên màn hình. Tôi không thể rời mắt, sự tò mò đã lấn át tôi. Tôi đang cố quay đầu, đến nỗi mà tôi có thể cảm nhận tĩnh mạch trên cổ đang bắt đầu phồng lên. Mắt tôi cực kỳ nhức, những bó cơ nhỏ xíu kêu lên kẽo kẹt đầy thống khổ khi tôi cố di chuyển đầu, thậm chí là có nguy cơ bị rách vì tôi đang cố tác động lực lên đó.
Nhưng nó không ăn thua.
Tôi bất lực, ngồi trên tấm thảm bẩn thỉu bị ai đó nôn vào, không thể ngừng nhìn cô gái lướt mảnh kim loại trên mặt. Đôi khi lưỡi dao sẽ bị kẹt. Lúc đó, cô ấy sẽ nhúng nó vào xô và khuấy đều để loại bỏ các mảnh vụn mắc trong đấy. Màu đỏ dần lan ra mặt nước. Trong suốt thời gian đấy, vẻ mặt cô ấy vẫn không hề phản ứng với những lớp da đã nằm trên sàn, màu đỏ thấm ướt nửa dưới khuôn mặt của cô.
Đáng lẽ cô ấy phải hét lên, nhưng không. Một phần trong tôi nói rằng, cô ấy không thể làm thế thì đúng hơn. Tôi cũng muốn hét, nhưng tôi bị tê liệt hoàn toàn, và kinh hãi nữa. Dù có cố thế nào tôi cũng không thể rời mắt khỏi màn hình, không thể nhắm mắt, và cũng chẳng thể tập trung vào thứ gì khác.
Tâm trí tôi trở nên điên loạn |
Sự hưng phấn và hoảng loạn chiếm lấy tâm trí tôi. Cơ thể tôi dường như đã có một phản ứng khác khi nhìn thấy hành động của cô ấy.
Và tôi đã “chào cờ” trước sự đáng sợ đó. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình xấu xí và đáng ghê tởm đến thế. Tôi không phải một thằng điên hay một tên biến thái.
Tôi không phải!
Tất cả những gì tôi muốn làm hiện tại là dừng xem. Đoạn phim đó hẳn đã khai thác được sự hứng thú về bạo lực tiềm ẩn trong chúng ta. Đó chắc chắn là lời giải thích duy nhất cho sự dị hợm này.
Xong phần mũi, người phụ nữ đến với vùng má, rồi đến hàm và lưỡi. Tiếp theo, cô ấy bắt đầu với một cái thìa và đôi mắt của chính cô ấy. Tôi đã nôn khi xem nó, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi chiếc video và những gì cô ấy đang làm với cơ thể mình. Hơn hết, độ cứng của thằng em bên dưới chẳng hề giảm bớt, ngược lại nó còn căng hơn. Tôi nôn vì quá ghê tởm với bản thân và cơn ác mộng mà thằng em họ của Luke đã kéo tôi vào.
Gương mặt thằng em họ của Luke bị ánh sáng từ màn hình máy tính bảng hắt lên, tạo thành một màu xanh ma quái. Thi thoảng, tôi thấy nó liếc nhìn những người còn lại trong phòng một cách vui vẻ. Nó nở nụ cười toe toét, niềm vui trong đôi mắt thiếu niên của nó chẳng hề phai nhạt khi thấy người phụ nữ đưa chiếc muỗng kem về phía hốc mắt.
Đôi mắt của cô ấy đã không còn nữa |
Cuối cùng, cô gái đứng thẳng, thậm chí là kiêu hãnh, với hai tên vệ sĩ đẫm mồ hôi đứng ở hai bên, chiếc túi bóng trên đầu họ vẫn đang chuyển động phập phồng. Tấm ván dưới sàn nhuộm đầy chất lỏng đỏ, một đống thứ mà ta đều biết là gì nằm trên đôi giày cao gót của cô gái, và bằng đôi mắt còn sót lại, cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh.
Sự hoàn hảo.
Giọng nói của cô ấy xuyên qua màn hình. Trước sự bằng hoàng và căm ghét bản thân, tôi nhăn mặt khi thấy hốc mắt trống rỗng, gương mặt không hàm. Đầu tôi choáng váng, các khớp xương đau nhức, mắt thì bỏng rát. Nhưng giữa mùi tanh của bãi nôn mửa và sự phập phồng của phổi, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.
Sự hoàn hảo.
Ngay khi có thể di chuyển, tôi đã không chút ngần ngại chạy ra khỏi phòng. Tôi nghe thấy tiếng hét vang lên sau lưng khi tôi đóng sầm cửa lại. Luke đang nói chuyện với em họ cậu ta, Lyle gọi tên Hunt hết lần này đến lần khác, Jack rít lên những điều vô nghĩa không thể hiểu được. Tôi không quan tâm. Tôi chạy thẳng từ phòng Luke ra hành lang và không hề ngoảnh lại. Tôi thật sự không nhớ mình đã đến cuối toàn nhà như thế nào. Tôi chỉ nhớ mình đã cởi hết quần áo ra trong lúc chạy, ném chiếc áo phông dính đầy vết nôn và cái quần ướt sũng vì chất lỏng đáng ngờ ra hành lang. Tôi đã để lại điện thoại, chìa khóa, và ví… Những thứ này giờ không còn quan trọng nữa.
Vì giờ đây, thứ quan trọng nhất là loại bỏ hết những thứ đã xảy ra với tôi đêm qua càng sớm càng tốt.
Tôi đã cố tẩy sạch những gì xảy ra với mình |
Mọi người bật cười khi thấy tôi chạy khỏa thân trên hành lang, nhưng tiếng cười nhanh chóng chuyển thành tiếng hét và tiếng xì xào khi họ thấy máu và chất nôn đang chảy trên môi tôi. Bằng cách nào đó, tôi đã chạy về phòng và đóng sầm cửa lại. Tôi không phải một người quá mạnh, nhưng sự tuyệt vọng và adrenaline đã làm bản lề của cánh cửa cũ bị bung ra.
Sau khi chắc chắn đã dùng tủ quần áo chặn cửa lại, tôi dành một tiếng đồng hồ để la hét trong nhà tắm. Khi nhiệt độ trong phòng tăng lên, nước sôi để lại những vết phồng rộp trên cánh tay, tôi vẫn cảm thấy nước không đủ nóng, cả chất tẩy mà tôi dùng và miếng cọ rửa trong bếp cũng thế. Chỉ đến khi chất lỏng màu đỏ nhỏ tạo ra từ sự xấu hổ của tôi nhỏ xuống, tôi mới bỏ cuộc, gục xuống sàn nức nở.
Khi tôi thức dậy, vòi sen vẫn đang mở nhưng nước đã lạnh từ lâu. Tôi lê mình vào phòng ngủ, mừng là rèm cửa vẫn đóng. Khi nhớ ra mình đã mất điện thoại, tôi nhìn sang máy tính xách tay và thấy đã 5 giờ 30 chiều. Tôi đã ngủ được khoảng 13 tiếng. Bình thường, tôi sẽ không mơ, nhưng trên sàn nhà tắm, giấc mơ của tôi sống động hệt như tôi đã thật sự trải qua nó.
Sự hoàn hảo.
Từ đó vang lên và lặp đi lặp lại nhiều lần, hơn nữa ngày ngẩn ngơ, suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau của bộ phim đã khiến nó vô thức ăn sâu vào não tôi.
Sự hoàn hảo.
Tôi kiểm tra facebook và giật mình với hàng loạt thông báo tin nhắn. Những thằng bạn đã rất hỗn loạn khi tôi ngủ. Luke đã sát hại em họ của mình. Khoảng 10 phút sau khi tôi rời đi, cả hai đã chuyển từ tranh cãi sang đánh nhau. Mặc dù Lyle nhắn cho tôi một hàng dài 1000 từ không dấu câu, nhưng tôi có thể hiểu nó giống một vụ sát hại có mục đích hơn là đánh nhau. Lúc Lyle còn chưa biết phải làm gì thì Luke đã túm đầu em họ và đập mạnh xuống đến khi nó ngừng thở.
Chiếc giường giờ đây đã đầy máu của em họ Luke và bãi nôn của Hunt |
Hunt thì bị chết nghẹn bởi bãi nôn của cậu ta, nhưng đó không phải điều kinh khủng nhất. Sau khi sát hại em họ, Luke đã cố gắng nhờ Lyle và Jack giúp mình phi tang em họ và Hunt, nhưng bị Lyle từ chối, rồi cậu ta kéo Jack rời khỏi đó.
Về phần Luke, bạn cùng phòng của Luke - Charlotte đã phải điều trị tâm lý vì tìm thấy Luke đang khỏa thân, quỳ úp mặt vào cơ thể của em họ và Hunt, đặc biệt, cảnh sát và Charlotte tìm thấy ba “chú chim nhỏ” bị cắt rời ở hiện trường. Một trong số đó là của Luke vì họ phát hiện anh ta có một vết thương nghiêm trọng giữa hai chân.
Sự hoàn hảo.
Jack và Lyle cũng chẳng khá hơn là bao. Sau khi về, Jack đã tự thả tự do bên ngoài. Tôi liếc nhanh ra ngoài tấm rèm, thấy ít nhất sáu cặp đèn đang nhấp nháy. Người quản lý đang nói chuyện với một sĩ quan cảnh sát, chỉ tay về phía cửa sổ của tôi. Tôi biết mình phải làm gì, nhưng không có nhiều thời gian để làm điều đó.
Sự hoàn hảo.
Tin nhắn của Lyle cũng kết thúc và không gửi thêm gì nữa, nhưng tôi không cần lo về điều đấy. Lyle rất thông minh, cậu ấy sẽ làm giống những gì tôi đang nghĩ. Tôi có thể cảm nhận được tâm trí cậu ta đã thức tỉnh, tôi thấy cậu ta ngồi trong xe cứu thương, các nhân viên y tế đang la hét, và mặt cậu ta thì thiếu mất vài bộ phận. Không lâu nữa đâu Lyle, tớ sẽ đến bên cậu sớm thôi.
Sự hoàn hảo.
Tôi kéo cửa, làm gián đoạn buổi tối lãng mạn của người bạn cùng phòng, phớt lờ tiếng la hét của họ khi tôi dùng tủ lạnh chặn cửa, và tôi tấn công đến khi họ không còn phát ra tiếng động nào, tôi tìm thấy con dao hai lưỡi sau chiếc tủ - tất cả mọi thứ diễn ra thật dễ dàng.
Giờ tôi đã có mục đích của riêng mình.
Và giờ tôi sẽ trở nên hoàn hảo |
Sau khi đảm bảo đã kê giường vào tủ quần áo chặn phía sau cửa phòng ngủ, tôi bắt đầu hành động. Tôi cần thời gian, nhưng tiếng đập cửa cho biết tôi không có. Tôi có thể nghe thấy tiếng ai đó đang hét gọi tên mình. Một giọng nam trầm, đầy tính con người mà tôi không thể trở thành.
Sự hoàn hảo.
Tôi nắm chặt con dao hai lưỡi trong tay. Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, nhưng không phải vì lo lắng. Đó là sự mong đợi. Không, đúng hơn là… phấn khích. Sự phấn khích tương tự lần đầu tôi ném cô bạn gái lên giường và cởi áo bra của cô ấy. Chất nhựa ép vào ngón tay mang đến cho tôi cảm giác chân thực hơn bất kỳ người phụ nữ nào tôi từng chạm qua. Tôi nhìn mình trong gương. Mắt đỏ ngầu, mũi khoằm, môi khô vì hút quá nhiều thuốc lá và thức khuya. Tất cả những điều đó đã kìm hãm tôi, tất cả chúng che mờ tầm nhìn của tôi quá lâu. Tôi không hề nhăn mặt khi con dao thực hiện nhát cắt đầu tiên của nó.
Tôi rất vui vì đã xem cái video chết tiệt đó.
Sự hoàn hảo.
Theo dõi Mọt Game để không bỏ lỡ những bài viết hay về game nhé~
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn