Tôi ước gì mình chưa từng xem chiếc video đó.
Tôi đã nghĩ mình có thể thoát khỏi tình trạng tồi tệ ấy khi bước sang tuổi 20. Nhưng không. Tôi vẫn ở đó, không làm gì khác ngoài hít mai thúy rồi nhìn mấy em gái bán bưởi trên các trang web bạo dâm hạng nặng, loại video mà bạn không tìm được trên bất kỳ trang web đen thông thường nào. Nếu là một người từng lướt qua mấy diễn đàn như Pain Olympic hay 4chan thì chắc hẳn bạn sẽ biết, tôi đang nói đến điều gì.
Khi còn là một thiếu niên, hẳn các bạn cũng từng tụ tập quanh chiếc máy tính, thi xem ai có thể xem hết những nội dung cực đoan trên mạng mà không nôn mửa hay bỏ chạy khỏi phòng. Câu chuyện của tôi về cơ bản là như thế, nhưng thứ chúng tôi dùng là một chiếc máy tính bảng, và không ai có thể tỉnh táo sau trò chơi đó.
Nói trước, trò chơi vốn không phải ý tưởng của tôi. Em họ của Luke đến chỗ chúng tôi chơi vào dịp cuối tuần. Cậu ta là một chàng trai trẻ, tôi nghĩ khoảng 16 tuổi, không quá thông minh nhưng luôn kín tiếng. Ý tôi là, ngoại hình thằng nhóc đủ để mọi người không phát hiện nó là một đứa trẻ dưới tuổi vị thành niên đang trà trộn vào bữa tiệc của đám trẻ trâu người lớn. Như thường lệ, sau khi quẩy banh nóc trong bữa tiệc, chúng tôi đến phòng ngủ của Luke. Và khoảng 4 giờ sáng, thời điểm mà một số người có nhu cầu đã ra ngoài để xã giao thì cái trò chơi quái gở trên internet ấy mới bắt đầu.
"Tôi không ngờ đó sẽ là cơn ác mộng của đời mình" |
Đây cũng là lúc em họ của Luke gợi ý chúng tôi chơi cái trò đào sâu vào mấy thứ chết tiệt đó. Ban đầu, chúng tôi chỉ nghĩ nó sẽ đề nghị cả đám xem những bộ phim như The Mandy thôi. Dù sao thằng nhóc cũng còn trẻ, nên việc tò mò về mấy thứ đáng sợ, kỳ dị và quái lạ ở độ tuổi này cũng là điều dễ hiểu.
Sau một hồi thuyết phục, một người trong nhóm, xin lỗi, tôi quá rối để nhớ người đó là ai, nhưng tôi hy vọng đấy không phải tôi, đã đồng ý với đề xuất của thằng nhóc. Dù sao thì đám bọn tôi đều thích xem phim kinh dị cả mà. Chúng tôi đã từng chơi mấy trò như xem SAW hay Hostel vào lúc 4 giờ sáng rồi, và chẳng sao cả, nên việc quái gì phải sợ, đúng chứ?
Thế là chúng tôi lại bắt đầu vào tư thế quen thuộc của mình, co rúm người lại, và bắt đầu la hét như điên. Đương nhiên, sau những tràn la hét sẽ là cuộc tranh luận không hồi kết về việc những cảnh quay rùng rợn mà chúng tôi vừa thấy có phải là thật hay không. Chúng tôi thậm chí đã tìm thấy một người phụ nữ tự gọt đầu bằng một con dao làm bếp, một người đàn ông tự cắt ngón chân, và những video khác đại loại thế.
Lúc đó, em họ của Luke là người phụ trách tìm video. Chúng tôi đã không nhận ra rằng thằng bé trở nên trầm tính hơn bình thường. Nó ngồi trên sàn, bắt chéo chân, thỉnh thoảng nghiêng người về phía trước để nhấn vào video tiếp theo. Sự đăm chiêu hiện rõ trên mặt, hệt như nó đang tìm một chiếc video cụ thể nào đó vậy. Nhưng nó không phớt lờ nội dung những chiếc video nó đã chọn. Bất kể video đó là gì, nó cũng sẽ ngồi xem cùng chúng tôi.
"Cảm giác kỳ lạ khi xem những video đó như đi trên hành lang dài đằng đẳng" |
Sau khi xem xong một video, nó lại bắt đầu tìm kiếm dựa trong danh sách các video được đề xuất tiếp theo. Đấy là lúc mà nó phớt lờ mọi cuộc đối thoại với chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện hăng hái hơn về những cô gái mà chúng tôi biết, và đương nhiên, rất khó để thoát khỏi chủ đề đó, bạn hiểu mà.
Nhưng tôi nhớ, em họ Luke luôn tỏ ra thất vọng khi nó tìm thấy một video nào đấy, trừ chiếc video cuối cùng chúng tôi xem ngày hôm đó. Khi tìm thấy nó, tôi nhớ thằng bé đã liếm môi, và cơ thể nó hơi run lên.
Chắc chắn nó đã biết về chiếc video đó từ trước. Không đời nào có chuyện thằng nhóc khốn kiếp đó tình cờ tìm thấy thứ chết tiệt này cả.
Khi nó nhấn nút chạy video, tất cả chúng tôi đều biết trò chơi lúc này sẽ khác. Tôi không chắc là bằng cách nào, những bạn có thể gọi đấy là bản năng. Có điều gì đó không ổn ở chiếc video này, nó như kiểu thứ mà bạn phải e ngại khi lướt đến các trang web thế này.
Trước khi video bắt đầu, tất cả chúng tôi đều vô tư cười đùa trong khói thuốc lá. Và rồi, sự rung cảm trong căn phòng bỗng chốc thay đổi trong chưa đầy một phút. Khoảnh khắc âm thanh bắt đầu vang lên từ chiếc loa nhỏ, tâm trí của chúng tôi đã hoàn toàn đắm chìm vào hình ảnh xuất hiện trên chiếc máy tính bảng 12 inch.
Căn phòng nơi cô gái kia ngồi nhưng tối hơn |
Đó là một cô gái.
Trẻ hơn chúng tôi, nhưng lớn hơn em họ của Luke. Cô ấy xinh, nhưng không phải như bình thường. Tôi nói xinh là vì cô ấy không hẳn là nóng bỏng. Cổ không phải kiểu mà bạn vừa nhìn là muốn lao vào húp ngay. Vẻ đẹp của cô ấy dễ chịu đến mức mà tôi không thể diễn tả bằng lời.
Nếu miêu tả thì bạn sẽ cảm giác cô ấy khá giản dị, hay thậm chí là xấu. Đôi má của cô xệ xuống, đôi mắt to được bọc trong lớp trang điểm đậm, son thì như màu mặt ai đó đang tức giận, dù tóc đã được chải thẳng thớm nhưng bạn vẫn thấy nó rất bết. Nếu bình thường, cô ấy không phải kiểu con gái mà tôi sẽ liếc mắt nhìn thêm hai hoặc ba lần. Nhưng, trong căn phòng đầy khói đó, cô ấy lại là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến.
Trong hai phút đầu tiên, cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc camera được đặt trước một bức tường màu xám. Ánh sáng trong video khá tốt và chiếc camera có vẻ đắt tiền, nên tôi có thể thấy rõ mọi đường nét và khuyết điểm trên gương mặt cô ấy. Micro cô ấy dùng rõ ràng cũng là loại đắt tiền. Cuối cùng, đôi môi cô ấy cũng chịu mấp máy, âm thanh vang lên khá rõ ràng. Tiếng thở của cô ấy xen giữa những câu nói vang lên bên tai, như thể cô ấy đang ở trong phòng với chúng tôi vậy.
Cô gái đó trông rất đáng sợ |
Cô gái đó nói khoảng 5 phút trước khi chuyện thú vị hơn xảy ra. Tôi không nhớ lần cuối cùng đám trai trẻ bọn tôi tập trung vào một thứ gì đó lâu như vậy vào buổi sáng là lúc nào. Có lẽ chưa lần nào chúng tôi tập trung đến thế. Luke, Hunt, Jack, Lyle và tôi, tất cả ngồi trên nệm và ghế lười, bị thôi miên bởi chuyển môi đóng vào mở ra và những lời thì thầm gần như vô nghĩa của cô ấy.
Cô ấy nói rất nhiều về việc thế nào là cần thiết và cái gì gọi là dư thừa, về tiến hóa và tối ưu hóa, về sự phân giải cấu trúc và đổi mới. Những chủ đề cô ấy dường như không thật sự liên quan đến tôi vào thời điểm đấy. Thật ra thì bây giờ tôi đã hiểu hết tất cả những gì cô ấy từng nói, nhưng ở thời điểm đấy, tất cả chúng đối với tôi đều vô nghĩa.
Nhưng, nó không phải là vấn đề. Ngược lại, thậm chí nếu được, tôi nghĩ mình có có thể ngồi nhìn khuôn mặt đó đọc một thứ gì đấy buồn tẻ như kinh thánh trong suốt năm trăm năm.
Sau khi nói những lời cuối cùng, cô ấy giơ một con dao hai lưỡi lên. Tôi không nghĩ nhiều về nó vì tôi bận lạc lối trong đôi mắt đen láy của cô ấy. Cô ấy yêu cầu tất cả chúng tôi nhớ rằng, tất cả những việc chúng tôi làm đều nhằm để đạt được sự hoàn hảo, hoặc ít nhất là một cái gì đó tương từ. Nói chung, nó là cái gì không quan trọng, quan trọng là ý tưởng tạo ra nó.
Sự hoàn hảo.
Cả căn phòng, ngoại trừ em họ của Luke, đều đồng loạt nhảy dựng khi đoạn video chuyển sang màu đen. Tiếng công tắc đi kèm với một tiếng va chạm lớn, nghe cứ như một thứ giờ đó rất nặng đã ghì xuống phím đàn trầm nhất trên chiếc đàn dương cầm.
Âm thanh phát ra từ chiếc dương cầm cũ |
BẠN CÓ THỂ THỬ TẠI NHÀ.
Những chữ cái màu trắng với hiệu ứng đánh máy lần lượt xuất hiện trên màn hình. Những nốt piano lệch vang lên rời rạc, đệm cho những dòng chữ trên màn hình, đi kèm với nó là những tiếng cằn nhằn nghèn nghẹn với tiếng nổ đinh tai nhức óc cũng những thứ mà Chúa mới biết nó là gì đang bị kéo lê trên sàn.
Da gà trên tay tôi nổi hết cả lên. Tôi không còn cười toe toét nữa. Tôi khá cao, vừa đủ để nhìn lướt qua những người còn lại trong phòng, tôi biết họ cũng đang trong tình trạng giống với tôi.
Tất nhiên, tất cả ở đây ngoại trừ em họ của Luke.
Thằng bé không rời mắt khỏi màn hình, mắt nó lồi ra, hơi liếc nhẹ mỗi khi có một chữ cái mới xuất hiện trên màn hình. Tôi tình cờ thấy thằng bé phấn khích khi cảnh tiếp theo bắt đầu. Điều đó làm tôi cảm thấy thật ghê tởm, cứ như đoạn video ấy đã truyền cảm hứng cho nó vậy.
Chiếc camera lúc này đã được dời đến đặt cách người phụ nữ khoảng 10 feet. Vì lý do nào đó mà việc này không hề ảnh hưởng đến nét mặt của cô ấy. Những nếp nhăn ở môi trên, những khuyết điểm khó che trên mũi, những đốm đen còn sót lại do sử dụng quá nhiều bút kẻ mắt và mascara. Tất cả hiện lên vô cùng rõ nét khi cô ấy chỉ còn cách màn hình vài inch.
Người phụ nữ không còn cười nữa. Gò má xệ của cô ấy đẫm nước mắt, chúng run lên cùng lúc với quai hàm của cô. Đôi mắt to của cô ấy nhìn chằm chằm chiếc camera, nhìn chúng tôi, như thể đang cầu xin một sự giúp đỡ không bao giờ có thể xảy ra.
Cô ta nhìn chằm chằm chúng tôi và lướt lưỡi dao trên mặt mình |
Cô ấy đưa con dao hai lưỡi lên cạnh mặt. Không giống như đôi môi, bàn tay cô ấy lại khá vững vàng. Lúc này chúng tôi đã có thể nhìn thấy quần áo của cô ấy. Cổ đang mặc một bộ đồ khá đắt tiền với chân váy rời. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi định sẽ lấn sang lĩnh vực ngân hàng, nên tôi có đủ kiến thức để biết về chất liệu vải mà cô ấy đang mặc khi nhìn thấy nó. Người phụ nữ thổn thức ấy đang mặc một bộ đồng phục của những người thành công ở mảng tài chính.
Hai người đàn ông đứng cạnh cô ấy thì trần như nhộng.
Họ cao hơn cô ấy vài centimet. Không thể phủ nhận rằng, điều này khá ấn tượng. Vì ngay cả khi cô ấy ngồi xuống, bạn vẫn có thể biết người phụ nữ này rất cao, đôi chân dài thon thả của cô ấy có thể xem là một minh chứng cho điều đó. Những người đàn ông khỏa thân to con hơn cô ấy rất nhiều. Nếu nói những người hay đổ mồ hôi là đám béo phì thì còn quá nhẹ, vì hai người đàn ông này còn hơn cả thế.
Cách đôi chân mập mạp ấy có thể chống đỡ trọng lượng của toàn bộ cơ thể họ là một bí ẩn không có lời giải, phần bụng mỡ của họ gần như chạm sàn. Da của hai người đàn ông bóng loáng vì mỡ, mồ hôi và bụi bẩn, nghe có vẻ hoang đường nhưng tôi thề mình đã có thể ngửi thấy mùi sữa mốc khi nhìn hai người họ được một lúc.
Người đàn ông đứng bên trái cô gái cầm một chiếc xô trong suốt chứa đầy chất lỏng trong suốt, và tôi hy vọng đó là nước. Người bên phải cầm một cái khay bạc. Tôi không thể miêu tả rõ cho bạn biết gương mặt họ trông như thế nào, vì tôi không thể nhìn xuyên qua chiếc túi bóng màu cam trùm lên đầu họ được. Một tấm nhựa rẻ tiền được cố định trên cổ họ bằng cả tá dây buộc, cái túi nhăn nheo được kéo căng đến mức tôi có thể thoáng thấy hình dạng gương mặt của họ. Để miêu tả thì nó giống một cặp đầu lâu có lớp da màu cam được đặt trên một núi thịt mỡ bóng nhẫy. Thứ duy nhất cho thấy họ còn sống là việc cái túi bóng phập phồng lên xuống do hít thở.
VƯỢT QUÁ GIỚI HẠN LÀ KẺ THÙ CỦA THÀNH TỰU.
Theo dõi Mọt Game để không bỏ lỡ những bài viết hay về game nhé~
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn