Trong sân nhà Xuân Hoa, tôi, Hoắc Cảnh và chú Lâm, ba người không dám thở mạnh. Dưới ngọn đèn dầu chập chờn yếu ớt, tôi không thấy rõ gương mặt Trần Kiều. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chị ta ôm đứa trẻ đang khóc đi ra ngoài. Toàn bộ cây Thần Phạt trong trại đều mọc ở ngoài sân nhà Xuân Hoa, chen chúc dày đặc nhìn mà nổi da gà.
Dưới bầu trời màu xanh đen, những rừng cây cao ngất tự tách ra hai bên, khiến cơ thể nhỏ bé của Trần Kiều càng trở nên bé nhỏ. Nhưng, chiếc áo trắng thấm đẫm chất lỏng màu đỏ tươi trên người chị ta lại khiến mắt tôi đau nhói. Chị ta không hề giống với cô gái yếu đuối tôi quen.
Gương mặt chị ta lạnh lùng, ôm đứa trẻ đang bọc tã đặt dưới một gốc cây. Cành cây dài nhỏ cuồn cuộn bọc lấy tiếng khóc của đứa trẻ. Tiếng “kèn kẹt” nhỏ vụn không ngừng vang lên, nghe như tiếng răng mài vào xương, một sinh mạng mới cứ thế biến mất.
Nhìn thấy khung cảnh đó, chú Lâm bị kích thích đến mức hai mắt đỏ bừng, định lao ra cản nhưng bị Hoắc Cảnh ngăn lại:
“Nghĩ về con chú đi!” Anh ta hạ giọng, cảnh cáo chú Lâm.
Trần Kiều xoay người, lại lục tục ôm ra thêm kha khá đứa trẻ khác. Cha mẹ bọn chúng đều tỏ vẻ vô cùng chán ghét: “Mang cho cây Thần Phạt ăn hết đi, dù sao cũng là con gái.”
“Hy vọng cây Thần Phạt ăn thấy ngon, Sơn thần nương nương phù hộ trại chúng ta thoát khỏi lời nguyền, sớm sinh được con trai.”
Qua lời bọn họ, tôi đã hiểu được một vài chuyện. Hơn 40 năm trước, Trương Gia Trại bị nguyền rủa, từ đó về sau không sinh được con trai. Chính vì lẽ đó nên những bé gái được sinh ra sau này, về cơ bản đều bị đem đi nuôi cây Thần Phạt.
Nghĩ đến những cái cây giương nanh múa vuốt, tôi không nhịn được run lên. Chỉ là cây, cây thôi mà. Cây cối vốn không có trái tim! Nhưng giờ đây, bọn chúng lại tựa như đang sống, có khi còn thành tinh rồi cũng nên, rốt cuộc chúng đã được bao nhiêu máu thịt của các bé gái nuôi lớn mới trở thành như vậy!
Tôi biết mình nên ngăn chuyện này lại. Nhưng… tôi không làm. Chuyện đáng sợ thế này, tôi vốn không thể ngăn nổi. Tôi chỉ muốn sống, muốn đưa anh trai về nhà.
Sấm chớp lóe lên, gương mặt của Trần Kiều bị soi sáng trông cứ như ma quỷ. Đầu tôi như muốn nứt toác ra, chợt nhớ đến câu nói kia của anh hai.
“Cẩn thận… gà…”
Gà… kê… Kiều…
Phong ba bão táp đúng là chẳng bằng ngữ pháp Việt Nam, anh hai tôi có lẽ không phải đang nói chữ “gà”, mà là đang ẩn ý. Cẩn thận Kiều, cẩn thận Trần Kiều.
Nhưng chị ta không phải bạn gái của anh tôi sao? Vậy chị ta là ai? Chị ta đóng vai trò gì trong chuyện này?
Một cái cây xé đầu một đứa nhóc, chất lỏng màu vàng trắng cuối cùng cũng rơi xuống. Tôi không nhịn được ghé vào tường nôn thốc nôn tháo. Cây Thần Phạt nhạy bén nghe thấy tiếng tôi phát ra, cành lá bắt đầu đong đưa, rõ ràng không có mắt, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được bọn chúng đang “nhìn” về phía mình.
Trần Kiều trấn an chúng: “Để tôi đi kiểm tra.”
Nói xong, chị ta đi đến chỗ chúng tôi đang ẩn nấp. Những người dân trong trại cũng cảm giác được cây Thần Phạt có điểm bất thường nên đi ra, ai nấy cũng cầm trong tay một cây gậy gỗ.
Mắt thấy người dân sắp lục soát đến chỗ bọn tôi đang ẩn nấp, ba người chúng tôi lại chẳng cách nào chạy được. Đang lúc hốt hoảng, Trần Kiều bỗng nhanh chóng đi lại chỗ bọn tôi, đuổi đám người trong trại sắp tiến đến gần: “Để con lục soát chỗ này cho.”
“Vậy giao cho con, Kiều Kiều.” Người dân trong trại nghe lời bỏ đi.
Chờ đám người đi rồi, chị ta nhanh chóng mở cánh cửa bên vách, dẫn ba người bọn tôi vào trong nhà định đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối, tôi vẫn nắm chặt bình xịt cay tự chế trong tay, cảnh giác nhìn chị ta.
Ngoài cửa, hai gốc cây Thần Phạt hợp lại thành một cái cây lớn, rễ cây duỗi ra như chân người, vững vàng bước từng bước trên mặt đất, giúp người trong trại tìm kẻ xâm nhập, người dân trong trại thấy nhưng lại chẳng có vẻ gì là hoảng sợ. Nếu tôi đoán không nhầm, hai gốc cây chuẩn bị bước vào lúc này, chính là hai bóng đen đến kiểm tra phòng tôi mỗi tối. Chúng cũng chính là hai gốc cây Thần Phạt trước nhà trưởng thôn, đầu sỏ dẫn đến sự ra đi của dì Dung.
Trần Kiều vội vàng nhét chúng tôi vào tủ trước khi hai cây Thần Phạt đẩy cửa vào, sau đó đi ra ngoài: “Mộc tiên đại nhân, sao hai vị lại vào đây?” Sắc mặt chị ta hiền lành, im lặng đứng chắn ngoài cửa.
Tôi nấp trong tủ, tim đập thình thịch như tiếng trống bỏi. Tiên? Thứ như cây Thần Phạt sao có thể là tiên được? Hành hạ phụ nữ đến khi họ mất mạng, ăn thịt uống máu, sát hại sinh linh bé nhỏ… Tôi thấy, chúng chẳng thua gì ác quỷ thì có.
“Ta ngửi thấy mùi của chúng.” Giọng nói khô như sạn vang lên, giống hệt giọng nói tôi nghe vào buổi tối.
“Có lẽ do gần đây tôi thường xuyên tiếp xúc với họ nên có mùi thôi, đỡ đẻ nhiều đứa trẻ như vậy, tôi mệt lắm, muốn rửa mặt nghỉ ngơi, về sau nếu đỡ đẻ được bé gái, tôi nhất định sẽ đưa cho hai vị mộc tiên đại nhân đầu tiên.”
Trần Kiều quen thuộc nhìn hai con quái vật trước mặt.
Quái vật dường như đã bị chị ta thuyết phục, nói: “Bé Kiều Kiều à, vậy ngươi phải nhớ kỹ những gì mình nói đấy.”
Bọn chúng đi rồi, Trần Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay người, một con dao nhỏ đã đặt trên cổ chị ta. Chú Lâm oán hận khống chế Trần Kiều, chúng tôi tìm được sợi dây thừng cũ, cột chặt cơ thể đẫm máu của chị ta lại.
“Bọn tôi hỏi, cô trả lời, nếu không, tôi sẽ giết cô!”
Tinh thần chú Lâm rõ ràng hơi mất khống chế, giọng khàn đi, hai bên tóc mai bạc trắng. Cũng đúng, tận mắt chứng kiến cảnh quái vật cây ăn thịt người, ai mà không điên cho được?
Gương mặt thanh tú của Trần Kiều nở nụ cười khổ: “Sao mọi người lại lén đến đây? Giả ngu yên ổn ở nhà không phải tốt hơn sao? Biết được bí mật của Trương Gia Trại cũng chỉ mang đến tai họa mà thôi, đi được thì nhanh đi đi.”
Nói rồi, chị ta lắc đầu: “Không, tôi sai rồi, từ ngày đầu tiên mọi người đặt chân vào trong trại, đã không thể chạy được nữa.”
Chị ta chậm chạp nhìn về phía tôi, trong mắt đong đầy nước mắt. Tôi không khỏi nhớ lại lời chị ta từng nói: “Chị là chị dâu của em, chị sẽ thay anh trai em bảo vệ em.”
Nhưng hiện tại, tôi không dám tin lời chị ta nữa.
“Chát!” Chú Lâm trước giờ luôn ôn hòa lại tát chị ta một cái thật mạnh: “Rốt cuộc cô là ai? Cây Thần Phạt rốt cuộc là thứ gì? Tại sao cô lại sát hại mấy đứa nhỏ đó? Tại sao con tôi lại nhảy núi?”
Trần Kiều liếm nhẹ khóe miệng hơi sưng lên, nở nụ cười yếu ớt: “Chuyện dài lắm, tôi nên bắt đầu kể từ đâu đây?”
Tôi tên Trần Kiều, là người của Trương Gia Trại. Qua cái tên của tôi có thể thấy, Trương Gia Trại không phải chỉ có một dòng họ duy nhất. Nghe nói tổ tiên của Trương Gia Trại chạy nạn đến đây, họ nào cũng có, kết thông gia với nhau, mối quan hệ vốn vô cùng tốt đẹp.
Nhưng bắt đầu từ 40 năm trước, Trương Gia Trại bỗng mắc phải một lời nguyền, không thể sinh được con trai. Thế nên, người của Trương Gia Trại không thể không kết hôn với người ngoài, cơ bản đều là ở rể.
Cha tôi cũng là người ngoài trại, nhưng ông ấy không muốn ở rể, cứng rắn muốn đưa mẹ và tôi về nhà ông, cuộc sống của chúng tôi trôi qua rất yên bình. Đến năm tôi 13 tuổi, cha tôi đột nhiên qua đời, tôi và mẹ bị bắt trở lại Trương Gia Trại, bắt đầu một cuộc sống đầy ác mộng.
Về sau, tôi mới hiểu tại sao cha lại muốn dẫn tôi chạy khỏi nơi này, vì ông muốn tôi được đi học, rời khỏi chốn rừng núi này.
Tô Thiên hỏi: “Tại sao?”
Tôi nói, các người có tin trên đời này có thần tiên và nguyền rủa không? Sau khi quay về trại, tôi đã tin điều đó.
Nghe mẹ tôi kể, 40 năm trước, trưởng thôn Trương Gia Trại khi đó là cha của trưởng thôn hiện tại, chúng tôi gọi ông ấy là lão trưởng thôn. Nhà lão trưởng thôn sinh được hai đứa con, đứa đầu là nữ, đứa thứ hai là nam, cũng chính là trưởng thôn hiện tại.
Vì để tiết kiệm thức ăn cho đứa con trai cưng, lão trưởng thôn đã kéo con gái ra ruộng, định dùng cuốc sát hại cô bé. Khi đó cô bé ấy đã lên lớp một, biết suy nghĩ rồi. Ông ấy nhìn mặt con gái, đột nhiên không đành lòng.
Thế là, lão trưởng thôn trói tay chân con gái lại, bịt miệng, đào một cái hố chôn sống cô bé, còn nói: “Cha xin lỗi con, nếu con sống được, cha sẽ nuôi con thật tốt. Nếu con mất thì cũng đừng trách cha, trong tình hình khó khăn hiện tại, cha chỉ có thể nuôi một mình em trai con.
Nghe nói, đêm đó tiếng gào khóc thảm thiết vang vọng Trương Gia Trại, tiếng chửi rủa của cô bé vang khắp núi rừng. Nhưng, miệng cô bé đã bị bịt lại, sao có thể phát ra âm thanh được?
Tất cả mọi người đều biết, cô bé đó mất rồi.
Sang đến ngày thứ hai, chỗ chôn cô bé bỗng mọc lên một cái cây nhỏ. Lão trưởng thôn đột nhiên nổi điên, gào thét nói hồn ma đứa con gái ám ông ta, quay về tìm ông ta báo thù.
Cái cây đó lớn rất nhanh, sang đến ngày thứ tư đã trở thành một cây đại thụ có thể che trời. Đến ngày thất đầu, lão trưởng thôn bỗng trở nên tỉnh táo, tập họp trưởng thôn và những người dân trong trại lại, nói từ giờ về sau, họ phải cung phụng Sơn thần nương nương, gọi cái cây mọc trên mộ con gái ông ta là “cây Thần Phạt”. Chờ khi nào ông ta mất thì chôn ông ta bên cạnh cây Thần Phạt. Một ngày nào đó, Sơn thần nương nương và cây Thần Phạt sẽ mang may mắn đến cho Trương Gia Trại.
Sau khi người trong trại đồng ý, đến chạng vạng, lão trưởng thôn tự kết liễu đời mình bằng một sợi dây thòng lọng bên gốc cây Thần Phạt. Ai cũng không ngờ đến, đứa con trai của nhà trưởng thôn chính là đứa con trai cuối cùng được sinh ra ở Trương Gia Trại.
Từ đó về sau, trong trại chưa từng sinh được con trai. Vài gia đình ghét con gái đã học theo lão trưởng thôn, chôn những bé gái cạnh gốc cây Thần Phạt. Không bao lâu sau, cây Thần Phạt đã mọc khắp trại.
Một bé gái qua đời, một cái cây được sinh ra.
Sơn thần nương nương cũng thật sự bảo vệ người dân trong trại, ban cho họ mưa thuận gió hòa, giàu có sung túc, không lo bệnh tật hay thiếu ăn thiếu mặc.
Người ngoài không thể nào vào được trại chúng tôi, nên chúng tôi cũng chưa từng gặp phải tai họa gì. Mọi người càng ngày càng ăn ý, không ngừng mang những bé gái đi nuôi cây Thần Phạt, nhưng dù vậy, vẫn không thể phá bỏ lời nguyền không sinh được con trai.
Thời điểm mẹ tôi quay về, tuổi đã khá cao, lại có quan hệ mật thiết với người ngoài trại, nên trong một khoảng thời gian, người nơi này cũng không bắt tôi phải làm gì.
Tôi bình yên học xong trung học, thi vào khoa y trường đại học, trong một buổi tiệc họp mặt, tôi quen nhóm Tô Trạch. Tôi và Tô Trạch vừa gặp đã yêu, nên cứ thế trở thành một cặp, tôi thật sự đã tính đến chuyện kết hôn với anh ấy, tôi muốn thoát khỏi chốn rừng núi này. Nhưng tôi không dám kể cho anh ấy nghe về quá khứ và lai lịch của mình, tôi sợ anh ấy sẽ ghét tôi.
Những năm này, dân trong trại bỗng nảy ra suy nghĩ, có lẽ Sơn thần nương nương muốn ăn người sống. Thế là không những dùng bé gái và những thôn dân đã qua đời tế Sơn thần, họ còn lừa một vài du khách lạc đường, khiến họ tình nguyện nhảy xuống vực, hiến thân cho Sơn thần.
Tôi không ngờ, nhóm bạn cùng phòng ký túc xá của Tô Trạch lại đi du lịch tốt nghiệp ở núi Trương Gia. Mấy ngày đó, tôi và Tô Thạch vì cãi nhau nên chiến tranh lạnh, thêm nữa tôi lại bận chuyện học nên ít quan tâm đến anh ấy, là tôi hại anh ấy.
Khi biết tin anh ấy nhảy vực gần Trương Gia Trại, tôi đã biết, nhất định là người trong trại hại anh ấy.
Dầu của cây Thần Phạt có tác dụng thôi miên, đám thôn dân thích nhất là dùng loại dầu kinh tởm đó nấu cơm mời khách. Tô Trạch, Lâm Vãn Ý, Từ Quang Vinh, Tạ An, nhóm bọn họ không phải vật tế đầu tiên, cũng không phải cuối cùng.
Tôi mơ thấy Tô Trạch mỗi đêm, trong mơ, anh ấy kêu đau, xương cốt vặn vẹo đến mức biến dạng, bị nhốt bên trong cây Thần Phạt. Tôi nói xin lỗi anh ấy, anh ấy lau nước mắt cho tôi: “Kiều Kiều, nếu có cơ hội, em hãy theo em gái anh rời khỏi nơi này, em xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn.”
Trong mơ, anh ấy dịu dàng nói cho tôi biết: “Kiều Kiều, không phải lỗi của em.”
Tôi biết, tôi biết đó là lỗi của tôi, do tôi không nói cho anh ấy biết nơi này có vấn đề. Tôi đáng chết trăm ngàn lần, Trương Gia Trại cũng đáng chết hàng trăm, hàng vạn lần.
Tôi phải chấm dứt hết thảy những điều này. Vậy nên, tôi quay lại nơi này. Thiên Thiên à, dù em có tin hay không, chị vẫn đến để giúp em…
Sau khi nghe Trần Kiều nói xong, tôi đã muốn tin đến không thể tin hơn được nữa. Hóa ra, mọi chuyện là như vậy. Tôi đau lòng cho những gì mà các bé gái ở đây phải trải qua, khổ sở vì Trần Kiều tự mình đi vào chỗ hiểm. Nhiều hơn cả, là đau lòng cho anh trai tôi và nhóm bạn của anh ấy.
Anh trai tôi đã làm gì sai?
Báo mộng nói tôi biết anh ấy đau lắm là bản năng từ sâu trong linh hồn, mà dẫn dắt tôi đến đây, dặn Trần Kiều bảo vệ tôi, lại là do huyết thống. Tôi không nhịn được hỏi: “Hồn phách của bốn người anh trai tôi đều bị nhốt bên trong cây Thần Phạt à?”
Trần Kiều gật đầu: “Theo lý mà nói thì đúng vậy.”
“Vậy chúng ta phải làm sao để… cứu họ?” Tôi cảm thấy đây chẳng khác gì chuyện hư ảo không thật. Nhưng, lúc trước chính tôi cũng vì chuyện hư ảo thế này nên mới đến đây.
Trần Kiều do dự, nói: “Chị có một cách, nếu mọi người chịu tin chị.”
Tôi ngắt lời chị ta: “Tôi không tin chị. Chị đã sát hại quá nhiều đứa trẻ!”
Vẻ mặt Trần Kiều khổ sở: “Chị không có tư cách xin mọi người tha thứ, nhưng, Thiên Thiên à, em biết không? Em ra cửa nhìn xem, cây Thần Phạt đã sớm trở thành một khu rừng. Một cái cây là một sinh mạng, cây Thần Phạt được sinh ra từ vô số oán khí của các bé gái, chúng vốn là sự tồn tại của tội ác. Mà người Trương Gia Trại, ăn dầu của cây Thần Phạt, hít không khí do cây Thần Phạt tạo ra mà lớn lên, nước dưới lòng bàn chân cũng từng được rễ cây Thần Phạt hấp thụ, tất cả những người ở Trương Gia Trại đều là kẻ điên.”
“Gene độc ác và điên cuồng đó kéo dài qua từng đời, thay vì nói bị nguyền rủa nên không sinh được con trai, chi bằng nói, mất đi nhân tính mới là lời nguyền thật sự. Mà người chứng kiến hết thảy mọi việc, chính là chị. Thế nên, dù để những cô bé ấy trưởng thành, chúng cũng sẽ trở thành những phần tử dư thừa, tồn tại trong xã hội yên ổn này. Chị sát hại chúng, là đang giải thoát cho chúng.”
Gương mặt vốn thanh tú của Trần Kiều vì nụ cười ấy mà trở nên hơi vặn vẹo. Chú Lâm không tài nào chịu được phát ngôn điên cuồng ấy, lại giáng thêm một cái tát vào má chị ta, muốn đánh cho chị ta tỉnh. Tôi nhìn Hoắc Cảnh lặng im không nói gì, thận trọng mở miệng:
“Được rồi, chúng ta vẫn nên bàn xem, làm sao để cứu hồn phách của nhóm anh trai tôi thì tốt hơn. Bọn họ nhảy núi, bên dưới vách núi đó là rừng cây Thần Phạt, có lẽ khi họ rơi xuống, linh hồn đã bị nhốt bên trong thân cây. Chi bằng chúng ta nhân lúc trời tối, trèo lên vách núi xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.”
Trước mắt chỉ còn cách đó là tốt nhất, chú Lâm và Hoắc Cảnh gật đầu đồng ý.
Nhà Xuân Hoa dần trở nên yên tĩnh, mọi người dường như đã đi hết, chú Lâm đi ra ngoài hít thở một lát, tôi gật đầu với Hoắc Cảnh, ý bảo: “Phiền anh ra ngoài khuyên giải chú ấy một chút, nhóm trưởng thôn chắc sẽ nhanh phát hiện chúng ta biến mất, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Hoắc Cảnh vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt không quan tâm mọi chuyện như cũ gật đầu. Chờ đến khi cả hai đều ra khỏi phòng, tôi vừa cởi trói cho Trần Kiều, vừa cảnh giác nói: “Chị nhìn thấy Sơn thần nương nương bao giờ chưa?”
“Chưa.” Trần Kiều cười nhạo: “Ai mà biết là thật hay giả, cô ta cho phép đám quái vật Thần Phạt làm xằng làm bậy, nếu bọn chị không dâng người lên cho chúng, chúng sẽ ăn luôn người trong trại. Cứ thế, thôn dân ở đây cũng chẳng còn cách nào khác, nuôi ra cả đám quỷ thế kia mà.”
Tôi dừng lại trên ánh mắt Trần Kiều: “Tôi có thể tin chị không?”
“Có thể.” Chị ta gật đầu với tôi.
Tôi cắn răng: “Được, vậy nói tôi nghe xem, chị định cứu anh tôi kiểu gì?”
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn