Tôi không ngờ dì Dung lại thành thật khuyên như thế, trong lòng có chút cảm động, nhắc dì: “Thật ra, đồ ăn hôm nay cũng có vấn đề, vậy mà mọi người còn ăn.”
Dì Dung suy sụp đáp: “Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con.”
Hóa ra dì ấy biết, nhưng vẫn giả vờ không biết, bình tĩnh ăn hết, vậy chú Lâm và Hoắc Cảnh thì sao? Tôi muốn hỏi thêm gì đó, nhưng dì Dung bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở. Tôi bấu chặt đùi, cố gắng tỉnh táo.
Không lâu sau đó, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng trò chuyện, dường như còn có tiếng ngón tay cào lên cánh cửa.
“Tụi nó ngủ hết chưa?”
“Chắc là rồi, ăn hết sạch đồ ăn luôn mà.”
“Vậy vào xem.”
Tôi vội vàng nhắm mắt lại. Ngay sau đó, cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, một trận gió lạnh ùa vào, làm cả người tôi rét run. Hai bóng người đi đến gần giường chúng tôi. Ở khoảng cách gần, tôi có thể ngửi thấy tiếng thở ồ ồ của họ, còn cả mùi bùn nồng nặc.
Một người dùng bàn tay thô ráp vuốt mặt tôi: “Thơm quá.”
Tôi không biết đó có phải móng vuốt hay không, nhưng cảm giác nó khác thô, thô đến đáng sợ! Tôi cố nhịn xuống để ngăn bản thân không run lên, không ngờ, bàn tay đang nắm tay tôi của dì Dung đột nhiên siết lại.
Dì ấy chưa ngủ? Đang nhắc tôi đừng lộn xộn ư?
May là lúc này, bàn tay của thứ kia đã rời khỏi mặt tôi, nó nói: “Không được sờ, phải để dành hiến tế cho Sơn thần nương nương.”
Có vẻ bọn chúng chỉ đến xem tôi và dì Dung thế nào, rất nhanh đã bó đi. Chờ đến khi bóng đen từ từ lướt ra ngoài, biến mất khỏi phòng, dì Dung nhanh chóng bật dậy. Dì ấy bịt miệng tôi, không để tôi lên tiếng, cẩn thận bước ra ngoài cửa, đi theo chúng.
Ánh sáng trắng bệch phát ra từ chiếc di động, tôi nhìn đồng hồ, chỉ mới rạng sáng. Chờ một lúc không thấy dì ấy về, tôi hơi do dự, rón ra rón rén đứng dậy. Nhưng vừa đi đến khung cửa, tôi đã thấy dì Dung quần áo tả tơi bị nhánh cây quấn lấy, vắt lên cao, treo giữa hai cây đại thụ.
Trong cơn mưa nặng hạt, rừng cây vây quanh phòng như từng đàn quái thú, giương nanh múa vuốt, lẳng lặng vây xung quanh. Nhánh cây như có linh hồn, quấn quanh, bịt chặt miệng dì Dung. Đáng sợ hơn là, hai nhánh cây nhỏ tựa như hai bàn tay linh hoạt, từ từ cởi áo dì Dung ra, cành cây thô ráp như một con thủ vươn đến con mắt, mũi, cái miệng, lỗ tai và thân dưới của dì Dung, đâm vào mọi cái lỗ trên người dì…
Thời khắc đó, một tia chớp lóe lên, tia sáng soi rõ ánh mắt tuyệt vọng của dì Dung.
“Chạy mau, Thiên Thiên, chạy đi.”
Tôi hiểu được ý tứ trong đôi mắt dì, nhưng trước khung cảnh đẫm máu như thế, tôi lại sợ đến mức té ngã. Một bàn tay to lớn, lạnh như băng bỗng kéo tôi vào trong phòng.
Cánh cửa đóng lại.
Hóa ra Hoắc Cảnh đã cứu tôi. Tôi mất hồn mất vía nằm trên giường, anh ấy giơ vài món đồ lên, trong giọng nói có chút áy náy: “Tôi vốn định dặn em và dì Dung chú ý an toàn, tôi và chú Lâm phát hiện trong góc phòng có rất nhiều lông, móng tay người. Nhìn qua thì thấy đủ mọi lứa tuổi, có lẽ đã có không ít người bỏ mạng.”
Thậm chí, anh tôi có lẽ đã từng sống trong căn phòng này, trong đống lông đó, có thể cũng có anh trai tôi. Tôi biết, đương nhiên phải biết, vì tôi đã tận mắt thấy dì Dung bỏ mạng.
Tôi mơ màng thiếp đi, lại gặp anh trai trong mơ. Anh ấy giãy dụa trong thứ màu đen kia, xương cốt vặn nghe ken két, gương mặt vặn vẹo, dường như muốn nói gì đó với tôi.
“Thiên Thiên, chạy đi! Gà…”
Gà? Gà gì? Anh trai đang tiết lộ manh mối cho tôi ư? Nhưng đúng lúc anh vừa nói xong từ “gà”, cửa lại đột nhiên bị ai đó mở ra, tôi quay về với thực tại. Hóa ra, trời đã sáng.
Một người biến mất, trưởng thôn lại tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, nói: “Chị Dung đã rời khỏi đây lúc nửa đêm, nói là trong nhà có chuyện.”
Ba lô và những món đồ dì Dung mang theo đã chẳng thấy đâu. Tôi ngơ ngác nhìn về phía rừng cây Thần Phạt ngoài cửa, trong lòng trở nên lạnh lẽo. Tôi và Hoắc Cảnh đều thấy rõ, dì Dung đã bỏ mạng, bị cây Thần Phạt sát hại.
Chú Lâm hiển nhiên không bị biết chuyện này, chờ sau khi trưởng thôn đi, chú ấy thở dài: “A Dung là bác sĩ, chị ấy đi rồi, chúng ta thiếu một người giúp đỡ.”
Tôi còn tự hỏi tại sao dì Dung không hôn mê dù đã ăn đồ ăn, hóa ra dì ấy là bác sĩ. Xem ra, dì ấy đã có chuẩn bị từ trước. Bọn họ, vì ba người bạn cùng phòng của anh trai tôi nên mới đến đây. Con của chú Lâm là Lâm Vãn Ý, con dì Dung là Từ Quang Vinh, em trai anh Hoắc Cảnh là Tạ An. Nhưng, dì Dung đã không còn nữa, dì ấy cũng không thể mang con trai quay về.
Hoắc Cảnh trầm tư: “Chúng ta có lẽ nên hợp tác với nhau.
Nói rồi, anh ấy nhìn qua chỗ tôi: “Thiên Thiên, em nói xem?”
Tôi hoảng hốt nói: “Em và Trần Kiều dù sao cũng đến đây du lịch, em vẫn nên hỏi chị ấy trước đã.”
Không phải tôi máu lạnh, không muốn hợp tác với người nhà của ba người kia. Chẳng qua là trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy bất an…
“Tại sao anh họ Hoắc, em trai anh lại họ Tạ?” Tôi hỏi Hoắc Cảnh.
Gương mặt đẹp trai của anh ta lộ ra nụ cười nhạt: “Một người họ cha, một người họ mẹ.”
Nói rồi, anh đăm chiêu nhìn tôi: “Không phải em cũng cùng họ với một người bạn cùng phòng của em trai tôi đó sao?”
Xem ra, anh ấy đã sớm nhận ra quan hệ của tôi và Tô Trạch, chỉ là không vạch trần.
Bữa sáng đơn giản nhưng ngon miệng, vợ trưởng thôn bỏ vào thùng gỗ mang đến cho chúng tôi. Sữa đậu hành nóng hổi còn đang bốc khối, bên trong lợn cợn mấy váng màu vàng trắng, dinh dính, hình như là bơ. Bọn họ nấu cơm, dường như rất thích cho bơ vào.
Bánh bao màu trắng xốp mềm, cắn một cái, chất lỏng màu vàng bên trong chảy ra.
“Đó là nước sốt đặc chế của trại chúng tôi, ăn ngon lắm, mọi người nếm thử đi.” Vợ trưởng thôn nhiệt tình giải thích cho chúng tôi.
Món rau thì giống với bữa cơm tối qua, làm chúng tôi cảm thấy thèm ăn hơn, nhưng trong lòng cũng nặng nề thấy. Thấy chúng tôi ăn xong, trưởng thôn vừa lòng mỉm cười, mang thùng gỗ đi. Tôi thấy vậy thì vội vàng xoay người, dùng tay móc họng, muốn nôn ra hết đồ vừa ăn. Chú Lâm cũng khom lưng, làm giống hệt tôi, móc hết thức ăn. Chỉ có Hoắc Cảnh là bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy, không biết đang nghĩ gì.
Ăn cơm xong, mưa nhỏ cứ rơi rả rít, tôi đi dạo bên trong trại. Trưởng thôn dặn dò tôi đầy hàm ý: “Đừng đi qua chỗ bị phong tỏa, phía trên là vách đá, lúc trước từng có chuyện xảy ra. Bên dưới là rừng Thần Phạt, chọc giận Sơn thần nương nương thì không xong đâu.”
Tôi nhìn theo tầm mắt ông ta, thấy một vách núi cao chót vót nằm ở cánh rừng xa xa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nơi đó hẳn là chỗ anh tôi và bạn anh ấy nhảy xuống.
Tôi đi đến nơi Trần Kiều ở, là nhà của con gái trưởng thôn, lấy điện thoại ra muốn gọi Trần Kiều, nhưng lại không có tín hiệu. Tôi đang định gõ cửa bước vào thì một bóng người đã kéo tôi vào căn phòng bên cạnh, nhìn kĩ, hóa ra lại là Trần Kiều.
Chị ấy kéo tôi vào phòng xong thì khóa cửa, nhỏ giọng thì thầm: “Thiên Thiên, chị điều tra được rồi!”
Đúng vậy, tôi và Trần Kiều đang diễn kịch. Lúc đó, tôi thấy rõ vách núi không cao, mới bảo chị ấy đẩy tôi xuống, để người của Trương Gia Trại chủ động xuất hiện. Căn cứ vào những gì nhóm anh trai tôi từng trải qua, tôi nghi ngờ chỉ khi du khách gặp chuyện gần Trương Gia Trại, người nơi này mới có thể xuất hiện “giải cứu” họ.
Tôi còn cố ý cãi nhau với Trần Kiều, để chị ấy tách ra ở riêng với tôi. Kế hoạch của tôi là, trong trại này có vấn đề, để phòng ngừa chuyện xấu xảy ra, chúng tôi không nên ở chung, tách ra riêng có thể dễ thu thập tin tức hơn.
Trần Kiều nói tiếp: “Em tin không? Suốt bốn mươi năm nay, Trương Gia Trại không hề có con trai!”
Tôi giật mình, nhớ lại tuổi của trưởng thôn: “Nghĩa là sau lứa của trưởng thôn là không còn con trai nữa?”
Trần Kiều thổn thức: “Không còn, không còn ai cả, dù sinh bao nhiêu thì cũng toàn là con gái. Nhưng những người lớn tuổi trong trại không tin vào ma quỷ, quả quyết phải có hương khói kế tục, bảo các cô gái trong trại kết hôn với đàn ông ở trại khác, sau đó sinh con, liên tục mang thai.”
Tôi cảm thấy rất khó hiểu: “Theo lời chị thì trong Trương Gia Trại phải có nhiều bé gái lắm, nhưng sao lại không có đứa nào?”
Trần Kiều lắc đầu: “Chị cũng không biết, tin vừa rồi do chị giúp con gái trưởng thôn là Xuân Hoa làm việc thì mới biết. Chị thấy mỗi ngày cô ấy nấu cơm cho chị vất vả lắm. Nhưng, có nhiều chuyện cô ấy không muốn nói đến.”
Tôi gật đầu, nói chuyện đồ ăn có vấn đề cho chị ấy. Nghe tôi nói xong, Trần Kiều kinh ngạc không thôi: “Chị cũng đang định nói cho em biết chuyện này, lúc Xuân Hoa nấu cơm, trong nhà vừa hay hết dầu, chị nhìn thấy cô ấy đi ra cửa, bẻ một nhánh cây, đổ dầu cây vào thức ăn. Chị chưa từng thấy chuyện này bao giờ nên có hỏi vài câu, cô ấy bảo đây là lý do người trong núi khỏe mạnh, ăn nhiều rau củ sẽ khỏe mạnh, thế nên chị không để chuyện này trong lòng.”
Nghe Trần Kiều nói xong, tôi trợn mắt há hốc mồm. Loại dầu thực vật kia, hóa ra là dầu của cây Thần Phạt? Nhớ lại bộ dáng tàn sát của cái cây, lòng tôi trở nên rét lạnh. Cuối cùng, tôi nói chuyện cây Thần Phạt sát hại dì Dung cho Trần Kiều.
Trần Kiều khóc nấc lên, sau khi khóc xong, ôm tôi nói: “Đừng sợ, chị và em sẽ cùng nhau tìm lý do A Trạch qua đời, đưa anh ấy về nhà. Chị là chị dâu của em, Thiên Thiên, đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.”
Tôi dặn Trần Kiều chú ý an toàn xong thì quay lại nhà trưởng thôn, thuật lại những chuyện Trần Kiều nói cho chú Lâm và Hoắc Cảnh nghe. Buổi tối, chúng tôi ăn hết thức ăn, sau đó móc họng nôn ra hết. Tuy làm vậy rất hại dạ dày, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác.
Buổi tối, tôi ép bản thân phải cố thở thật tự nhiên, nhắm mắt giả vờ ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi lại mơ thấy anh trai. Lần này, gương mặt anh hiện lên cực kỳ rõ ràng. Anh ấy bị nhốt bên trong một thứ thon dài tối đen, tôi nhận ra mình có thể thu nhỏ cảnh vật như đang xem tivi, đứng trên không trung vội vàng rời xa anh trai, cố hướng tầm mắt đi xa hơn, xa hơn.
Lần này, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ. Hóa ra, anh tôi bị nhốt trong thân cây! Thân cây hẹp, ép cả người anh tôi biến dạng, anh ấy mở miệng, chảy máu mắt, hét lên với tôi: “Thiên Thiên, chạy đi! Coi chừng… gà…”
Gà? Rốt cuộc là gà gì? Anh tôi nhắc đến gà mấy lần, chẳng lẽ là gà người Trương Gia Trại nuôi?
Tôi gấp đến phát điên, muốn hỏi anh trai, nhưng bên tai lại vang lên tiếng nhành cây cọ vào vách tường. Hai bóng đen lại yên lặng, không tiếng động bước vào, dùng bàn tay thô ráp vuốt ve mặt tôi.
“Thằng già kia ăn không ngon, vẫn là ngon chút mới ngon, còn thơm nữa.”
“Đừng vội, chờ lễ tế chấm dứt, Sơn thần nương nương sẽ đem nó cho chúng ta ăn mà.”
“Nhưng mà, nếu nó là người Sơn thần nương nương đang chờ thì sao?”
“Sao có thể chứ, chờ thêm chục năm nữa thì may ra.”
“Cũng đúng, chúng ta qua nhà Xuân Hoa kiểm tra đi. Bọn nó hình như sắp sinh rồi, chờ thêm chút nữa là mấy đứa đó bị tụi nó chia xong luôn rồi.”
Dường như hai thứ kia nghĩ tôi ngủ rồi, không sợ tôi nghe thấy nên không thèm coi ai ra gì đứng nói chuyện với nhau. Sau khi nói xong thì bỏ đi, tôi nhanh chóng tỉnh táo, ngồi dậy khỏi giường, len lén đi ra ngoài, gõ cửa phòng Hoắc Cảnh.
Chỉ một lúc sau, anh ta và chú Lâm đã ăn mặc chỉnh tề bước ra. Vì để tránh kinh động đến mấy thứ kỳ quặc trong trại, tôi giơ điện thoại đã gõ lại hết những gì hai thứ kia nói cho họ xem, còn có quyết định “Đến nhà Xuân Hoa” của mình.
Có lẽ do con gái sắp sinh nên trưởng thôn không có trong nhà, hẳn ông ta đã đến chỗ Xuân Hoa. Tôi vốn còn đang sợ cây Thần Phạt sẽ phát hiện chúng tôi, nhưng khi nhìn qua cửa, da đầu tôi nhanh chóng tê rần.
Tất cả cây Thần Phạt bên ngoài căn nhà đều biến mất, rừng cây không còn một cái gì. Trên mặt đất là vô vàn hố đất đen ngòm, nhìn như bọn chúng đã được nhổ rễ tận gốc. Vết bùn đất nối dài từ chỗ trưởng thôn đến nhà Xuân Hoa, cây Thần Phạt biết mọc chân chạy!
Cây biết chạy, chuyện này thật không thể tưởng tượng được!
Nép vào núi, ba người chúng tôi cẩn thận đi đến nhà Xuân Hoa. Trong căn nhà ở phía xa xa đèn đuốc sáng trưng, tiếng nói chuyện ồn ào truyền đến, đi kèm với đó là tiếng người phụ nữ la hét đến xé ruột gan.
Nhà trong trại đều dựng từ gỗ cây Thần Phạt, khó tránh sẽ có khe hở. Thông qua khe hở, tôi thấy rõ tình hình bên trong nhà Xuân Hoa. Người dân trong trại chen chúc trong căn phòng nhỏ, mặt ai cũng lo lắng. Buồng trong phát ra tiếng la hét của những người phụ nữ mang thai.
Đúng vậy, những người phụ nữ mang thai, đêm nay không chỉ có một người phụ nữ sinh con.
Chẳng bao lâu sau, một bóng người mảnh khảnh từ buồng trong bước ra, là Trần Kiều. Hai tay chị ấy thấm đẫm chất lỏng đỏ tươi, còn ôm một đứa bé đỏ hỏn.
“Kiều Kiều, Xuân Hoa sinh con trai hay con gái?”
Người dân trong trại ùn ùn kéo lên, vợ chồng trưởng thôn đứng đầu hàng, vội vàng nhìn qua kiểm tra: “Mẹ kiếp! Lại là con gái! Đúng là xui xẻo! Mang cho cây Thần Phạt ăn đi!”
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn