Đêm nay, mưa rơi tầm tã. Tôi, chú Lâm và Hoắc Cảnh giữ chặt áo gió, trên lưng đeo ba lô, bước từng bước trên con đường núi gập ghềnh. Chúng tôi chuẩn bị đi lên vách núi kia kiểm tra, Trần Kiều thì ở lại trong trại viện cớ giúp chúng tôi, giữ chân đám thôn dân.
Hoắc Cảnh vóc người cao lớn, đạp đất mà đi, trông vô cùng cao quý, trong tay còn cầm một cái ô kỳ lạ. Mặt ô được làm bằng phương pháp hiện đại, nhưng khung của chiếc ô lại là một nhánh cây. Không hiểu sao tôi lại thấy quen quen, thô ráp gồ ghề, trông cứ như tiện tay bẻ một cành cây làm thành ô che mưa vậy.
Lúc trước, trong nhà trưởng thôn cũng có mấy cái ô giống vậy, bảo chúng tôi cứ lấy mà dùng, tôi cảm thấy chúng quá nặng nên chưa từng dùng qua.
Bước từng bước lên núi, nước mưa thấm ướt tóc tôi.
Bởi vì lúc trước bốn người anh trai tôi nhảy núi nên vách núi đó đã bị phong tỏa, không biết đã qua bao lâu, chúng tôi cuối cùng cũng chui vào được vòng phong tỏa, đi đến chỗ vách núi.
Tiếng gió heo hút, phóng tầm mắt nhìn ra xa là những ngọn núi đá hình thù kỳ lạ, cao vút trong mây, tựa như dã thú ăn thịt người. Rừng cây Thần Phạt bên dưới vách núi đong đưa vì nước mưa. Từ đất đến trời đều đang vạch trần tội ác ở nơi này.
Đây chính là nơi anh trai tôi nhảy xuống.
Cao quá, anh ấy phải chịu đau đớn đến mức nào…
“Chú Lâm, Tô Thiên.” Hoắc Cảnh đột nhiên gọi chúng tôi.
Tôi và chú Lâm lên tiếng đáp lời, quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Hoắc Cảnh. Gương mặt anh ấy vẫn lạnh lùng như cũ, không rõ vui buồn, cách một màn mưa, giọng nói vô cùng rõ ràng: “Hai người thật sự muốn cứu người nhà ư?”
Chú Lâm gật đầu một cách nặng nề: “Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn. Vãn Ý là một đứa trẻ kiên cường, nếu không phải đau đến mức không chịu nổi, nó sẽ không báo mộng cho tôi biết.”
Hoắc Cảnh than nhẹ một tiếng: “Cảm động thật đấy.”
Chú Lâm sửng sốt: “Cái gì?”
Hoắc Cảnh cười cười: “Không có gì, tôi sẽ thành toàn cho chú.”
Chú Lâm hơi khó hiểu: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Hoắc Cảnh nở nụ cười quái dị: “Chú xuống dưới lấp hai chỗ trống cuối cùng, tôi sẽ xếp cho chú được nằm cạnh cái cây của con mình.”
Nói rồi, anh ta đột nhiên gập cái ô kỳ lạ kia lại. Cái ô bỗng biến thành cành cây thần phạt, bị bàn tay to lớn của anh ta bẻ gãy, thứ dầu mùi bùn từ từ chảy ra. Hoắc Cảnh nhẹ nhàng phẩy tay, thứ dầu ấy bay về phía tôi và chú Lâm.
Tôi sớm đã đề phòng, xoay người tránh kịp. Hoắc Cảnh thấy vậy thì khẽ cười: “Không tệ, không hổ là người cuối cùng được Sơn thần nương nương coi trọng.”
Tôi chưa kịp hiểu hết ý nghĩa trong câu nói của anh ta thì đã thấy chú Lâm thần sắc mê man vì không tránh kịp. Chờ đến khi tôi đưa tay kéo chú Lâm thì đã không kịp nữa rồi.
Gương mặt chú ấy nhanh chóng dại ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, con người màu đen dần biến mất, chỉ còn lại tròng trắng. Đây tuyệt đối không phải bộ dáng mà người bình thường nên có.
Tôi hoảng sợ, nhưng vẫn không thả tay ra. Chú Lâm như đã mất ý thức, bắt đầu đi về phía vách núi, chỉ cần bước thêm vài bước nữa, trước mặt là vực sâu hun hút, chú ấy thiệt mạng là cái chắc.
Hai chân tôi bám vào tảng đá, dùng toàn bộ sức lực từ khi sinh ra đến giờ túm lấy ba lô và tay chú Lâm, ngăn chú ấy rơi xuống. Trong tình huống này, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể hét lên với Hoắc Cảnh:
“Anh dừng chú Lâm lại đi! Mau lên!”
Hoắc Cảnh lặng yên không nhích nhích.
Tôi cắn môi: “Anh dừng chú ấy lại trước đi! Có gì chúng ta từ từ nói!”
Hoắc Cảnh vẫn không nhúc nhích như cũ.
Tôi la lớn, cuối cùng hét ra một cái tên mà chính mình cũng không tin được: “Sơn thần nương nương!”
Hoắc Cảnh ngẩn người, vung tay lên, chú Lâm dừng lại ngay sát mép vực. Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại, Hoắc Cảnh đã biến mất từ lúc nào. Nơi anh ta đứng xuất hiện một cô bé mặc quần đỏ, cột tóc hai bên. Nhìn chỉ khoảng lớp 1 lớp 2, đôi mắt tràn ngập sắc đỏ và tàn ác.
Đúng vậy, trên đời này vốn không có “Hoắc Cảnh”.
Cô bé nhảy lên một khối đá lớn, ngồi xuống, bắt chéo chân.
Dưới mười ngón chân nhỏ bé, trắng nõn của cô bé bỗng mọc ra rễ cây, một gốc cây Thần Phạt xanh tươi trồi lên từ mặt đất, che mưa cho cô bé.
“Ngươi rất thông minh, nói đi, từ lúc nào ngươi nghi ngờ ta?”
Cô bé gật đầu khen ngợi tôi. Rõ ràng chỉ là một cô bé, nhưng mở miệng lại chẳng khác gì bà cụ non.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy bản thể của cô bé, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là một đứa trẻ:
“Anh trai báo mộng dặn cẩn thận k… ban đầu tôi còn nghĩ anh ấy bảo tôi cẩn thận Trần Kiều. Nhưng sau khi nghe Trần Kiều kể lại đầu đuôi sự việc, tôi đột nhiên phát hiện, có lẽ không phải là Kiều, ka cờ, cờ có thể Cảnh.”
“Cẩn thận Hoắc Cảnh.”
“Cô lại tự nhận mình là anh trai của Tạ An, nhưng họ hai người lại khác nhau, chuyện này vốn đã rất kỳ lạ. Vừa rồi cô cầm theo cái ô có cán làm từ cây Thần Phạt, càng làm tôi thêm khẳng định suy nghĩ của mình.”
Cô bé vỗ tay, cười ha ha: “Thú vị, thú vị, ta quan sát đám du khách bao nhiêu năm nay, còn nghĩ mình giả trang đã giống lắm rồi chứ. Ta cố tình chọn ra bộ dáng ta thích nhất để bắt chước đấy, không ngờ mới đó đã bị ngươi phát hiện, ngươi và anh trai Tô Trạch của ngươi đúng là thông minh như nhau.”
Vừa nghe thấy tên anh trai, tôi đã sốt ruột tra hỏi: “Thế nên cô mới mê hoặc anh trai tôi nhảy vực, sau đó giam giữ linh hồn anh ấy, đúng không?”
Cô bé lắc đầu: “Tô Thiên à, nghe chút chuyện về Sơn thần nương nương nhé.”
“Sơn thần chính là cô bé đầu tiên bị chôn sống, bị cha cô bé, trưởng thôn lúc đó tự tay chôn sống. Rõ ràng miệng đã bị bịt, tay chân đã bị trói, bị đẩy xuống một cái hố sâu, vốn chẳng thể nào trốn được. Ngươi có biết cảm giác trơ mắt nhìn bản thân dần mất đi hơi thở là thế nào không?”
“Bùn đất chui vào ngũ quan, thân thể ngươi, từ từ, từng chút một, ngươi nhận ra chính mình đang thay đổi. Cơ thể bắt đầu thối rữa, máu thịt tạo thành một cái cây, bọn chúng gọi nó là cây Thần Phạt. Linh hồn con người bám vào cây Thần Phạt, có thể điều khiển nó.”
“Sơn thần đã chui vào giấc mơ tìm cha mình, ông ta bị cô ấy dọa cho phát điên, ha ha ha… Tới tận khi sắp qua đời, ông ta còn nói dối để người Trương Gia Trại cung phụng Sơn thần từ đời này sang đời khác.”
“Sơn thần từng hận, từng oán, cũng từng nguyền rủa, thề sẽ bắt Trương Gia Trại trả giá.”
“Nhưng theo thời gian, cánh rừng kia chôn càng nhiều cô bé, đại đa số chúng đều là bé gái vừa sinh, chưa có tình cảm và ý thức. Lực lượng trong tay Sơn thần càng lúc càng lớn, Sơn thần bắt đầu thương cảm cho những cô bé đó, nên quyết định trao cho những sinh linh bé nhỏ đáng thương ấy một hình dạng khác.”
“Sơn thần khiến các cô bé trở nên giống mình, tự mình mọc rễ, nảy mầm trong đất, lớn lên khỏe mạnh. Trừ lần đó ra, Sơn thần không dạy những cô bé kia làm gì nữa, vì chính cô ấy lúc qua đời cũng còn quá nhỏ. Nhưng tiếc thay, đám người trong trại tâm tính độc ác, được các loại oán khí và cơ thể người chăm bẵm, những đứa trẻ ấy đã nảy sinh ý đồ xấu. Dần dà, theo thời gian, những cô bé đó cấu kết với dân làng làm chuyện xấu, thậm chí còn bắt đầu hãm hại những du khách vô tội.”
Tôi thật sự không nghe nổi nữa, lớn tiếng quát: “Cô nói dối!”
“Cô còn định giả vờ đến lúc nào nữa? Cô chính là Sơn thần!”
Sử dụng cơ thể của quỷ ma, hấp thụ linh khí trời đất, tu luyện thành tinh, thậm chí còn giúp đám bé gái biến thành cây, vĩnh viễn chôn vùi ở mảnh đất này.
Sau khi những đứa trẻ đó thành tinh, chúng phụ thuộc hoàn toàn vào Hoắc Cảnh, ấy thế mà qua miệng Hoắc Cảnh thì lại lặng lẽ phủi sạch những điểm xấu xa của mình. Nếu cô ta không ngầm cho phép, những đứa trẻ đó dám ăn thịt bé gái ư? Sẽ luôn miệng bảo chờ hiến tế cho Sơn thần nương nương xong ư?
Nếu đứa trẻ này đã tự phong mình là Sơn thần, vậy nghiệt ác do đám cây Thần Phạt gây ra, cô ta cũng nên chịu trách nhiệm!
Gương mặt cô bé dần trở nên lạnh lẽo, không thèm giả vờ nữa: “Phàm nhân ngu xuẩn.”
Gương mặt xinh đẹp bắt đầu trở nên dữ tợn, máu thịt từng khối một rơi xuống, cả cơ thể như vụt một phát lớn lên. Rất nhanh, cô ta đã biến thành một cái cây đại thụ khổng lồ đến mức có thể che trời!
Cành cây cứng cáp lập tức lao đến chỗ tôi. Tôi nhanh nhẹn ôm lấy cành cây, dùng tay chân mình ôm chặt nó, chỉ cần ngã xuống là xem như mất mạng. Tôi không mất mạng dễ dàng thế được, tôi còn muốn đưa anh trai về nhà.
Nhưng chú Lâm thì không được như tôi, chú ấy đã bị thôi miên, bị cành cây hất thẳng xuống vách núi, tôi căn bản không thể lo được cho chú ấy, chỉ biết hét lên một cách điên cuồng: “Trần Kiều! Nhanh lên!”
Không biết Trần Kiều bên dưới vách núi có nghe được hay không. Đảo mắt chỉ thấy nhiều đốm lửa hiện ra, rừng cây Thần Phạt bên dưới nháy mắt sáng rực. Hoắc Cảnh dùng cành cây điên cuồng quấn lấy cơ thể tôi, giọng nói hưng phấn đến đáng sợ: “Tô Thiên, ngươi căn bản không biết, một vị thần chân chính là như thế nào. Nhưng qua đêm nay, ngươi sẽ biết. Cam tâm tình nguyện hiến thân cho thần linh đi.”
Tôi kiệt sức, bị cô ta nâng lên cao rồi hạ xuống. Thứ cuối cùng lọt vào tầm mắt chính là ngọn lửa đang bùng lên dữ dội ở Trương Gia Trại dưới vách núi.
Rừng cây Thần Phạt bị ngọn lửa điên cuồng cắn nuốt. Đây chính là cách mà Trần Kiều nói, chúng tôi thành công rồi.
Tôi như trút được gánh nặng, khẽ mỉm cười: “Anh hai ơi, anh được giải thoát rồi.”
Chờ đến khi tỉnh lại, tôi phát hiện cả người mình đã bị một thì gì đó trói chặt, bị giam bên trong một không gian vô cùng hẹp, xương cốt bị đè đến đau đớn, làm khuôn mặt tôi cũng trở nên vặn vẹo.
Đau quá, đau quá, đau quá…
Tôi không nhịn được kêu thảm thiết. Bốn bề tối đen như mực, trong mũi toàn là mùi bùn.
Trông giống khi anh tôi… bị nhốt bên trong cây Thần Phạt?
Tôi! Tôi bị nhốt bên trong cây Thần Phạt?
Tôi thét lên chói tai, đau đớn, nhưng không ai để ý. Nhưng, tôi lại có thể thấy rõ những gì bên ngoài. Phòng ốc bị đốt trụi, thôn trại không còn ai sinh sống. Rừng cây Thần Phạt bị đốt trụi còn một mảnh tro, không… cũng không hẳn… Trên mảnh đất khô cằn ấy, chỉ trong một đêm, mọc lên rất nhiều mầm cây nhỏ xanh mướt. Trên mỗi mầm cây nhỏ đều lộ ra một gương mặt người. Có rất nhiều gương mặt tôi không quen, bọn họ đều đang lẩm bẩm: “Cam tâm tình nguyện, hiến thân cho thần.”
Nhưng, tôi đột nhiên nhìn thấy Hoắc Cảnh, dì Dung, chú Lâm, còn có Lâm Vãn Ý, Từ Quang Vinh, Tạ An.
Quái vật, tất cả bọn họ đều đã biến thành quái vật.
Cách đó không xa, cảnh sát và bóng bác sĩ áo trắng đi qua đi lại vô cùng bận rộn, họ đang tìm kiếm dấu hiệu của sinh mệnh trên mảnh đất cằn cỗi này.
“Đêm qua mưa to, theo điều tra thì do sét đánh trúng nhà dân với rừng cây nên mới gây ra hỏa hoạn.”
Không, không, không phải.
Trần Kiều nói cho tôi biết, dầu của cây Thần Phạt là thứ tốt nhất để phóng hỏa. Chỉ cần đốt cây Thần Phạt, linh hồn anh trai tôi sẽ được giải thoát, cũng cứu được những người ở Trương Gia Trại.
Xa xa, vô số nhân viên cứu hộ bận rộn dưới vách núi, nâng mấy cơ thể đã lạnh lên cáng. Trước khi vải trắng trùm lên cơ thể đó, tôi nhìn thấy chú Lâm, cũng thấy chính mình.
Không, không, không phải.
Tôi còn sống, tôi còn sống kia mà!
Tôi thấy cha mẹ mình đang dìu nhau khóc tức tưởi. Đầu tiên là mất đứa con trai, giờ thì mất luôn đứa con gái. Bọn họ ôm ba lô của tôi, cầm bức di thư giả dối kia lên đọc.
Không, không, cái đó vốn không phải tôi viết!
Một bóng đen xuất hiện, che khuất ánh sáng trên đầu tôi…
Cô ta vuốt ve những cây non khác: “Những năm qua các em vất vả rồi, sau này chị không thể tìm người cho các em ăn nữa. Nên là, các em phải tự lực cánh sinh thôi, đừng lười biếng nhé.”
Nói rồi, cô ta lại xoay người, vuốt ve gốc cây có mặt Hoắc Cảnh: “Cực cho cậu, phải gánh hết tội lỗi của tôi.”
Tôi cảm nhận được Hoắc Cảnh đang vui: “Không cực chút nào, tôi nguyện cống hiến vì Sơn thần nương nương.”
Cô gái nở nụ cười duyên: “Bé ngoan, không hỗ là Mộc tiên ta xem trọng nhất.”
Cuối cùng, giọng nói của cô gái dừng trên đầu tôi: “Tô Thiên, em cũng vất vả rồi.”
“444 cây Thần Phạt hóa thân từ linh hồn trấn giữ nơi này, ta tự do rồi. Ta dụ dỗ nhóm bạn của anh trai em đến Trương Gia Trại, nhưng cuối cùng lại lưu luyến anh trai em, ta không định giam cầm anh ấy nữa. Ta hứa rồi, ta sẽ dẫn anh ấy về nhà.”
Về nhà? Thế còn tôi thì sao? Tôi…
“Lúc trước, tính cả dì Dung, chú Lâm thì trận pháp hiến tế chỉ còn thiếu một người, ta vốn định tìm trên núi, không đụng đến em.”
Phải rồi, tôi đột nhiên hiểu ra. Sơn thần đã sớm hòa làm một với mảnh đất nơi này, tu luyện thành tinh, tự xưng là thần. Có lẽ nó chỉ có thể rời khỏi đây trong một thời gian ngắn, nếu muốn rời đi vĩnh viễn, không quay lại được, chỉ có thể dùng cách khác.
Chẳng hạn như hiến tế, biến vùng đất này trở nên tươi tốt.
Dùng 444 linh hồn, bổ sung vào chỗ thiếu của rừng Thần Phạt, thay thế Sơn thần, trấn giữ nơi này. Cơ thể của thôn dân đến giờ chỉ có thể dùng làm phân bón, mộc linh chân chính là những cô bé đã qua đời.
Sơn thần cứu những bé gái, trao cho chúng cuộc sống thứ hai, chưa bao giờ xuất phát từ lòng tốt. Chỉ tiếc là 40 năm qua, nhóm bé gái bị sát hại vẫn chưa đủ con số 444.
Vì thế, cô ta đã thôi miên người dân, vươn móng vuốt về phía du khách. Nhóm của anh trai tôi, tôi và nhóm dì Dung, đều là quân cờ trong tay cô ta.
Nhưng, khi tôi hiểu ra mọi chuyện thì đã quá muộn.
“Đáng tiếc, em lại tự đưa đến cửa, vậy thì đành để em nhìn xem một vị thần chân chính được hồi sinh là như thế nào. Về sau đừng tùy tiện tin người khác nữa, Thiên Thiên ngu ngốc ạ.”
Tôi thật sự quá ngu, cô ta đã gạt tôi ngay từ đầu, nhưng tôi lại không phát hiện. Dường như nhận ra ánh mắt oán hận của tôi, cô ta nở nụ cười, an ủi vuốt ve lá mầm của tôi.
“Ta không nói dối, dù gì em cũng là em gái Tô Trạch. Nhưng gì ta nói với em đều là thật, chẳng qua, ta giấu mất một phần sự thật mà thôi.”
“Ở chung thật tốt nhé, từ giờ em và những người khác là người một nhà rồi đấy. Thay ta trấn giữ núi Trương Gia nhé, cảm ơn các em.”
Từng câu từng chữ làm người ta bừng tỉnh, tôi thậm chí còn chưa kịp hiểu hết mọi chuyện. Khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của cô gái kia, thậm chí còn nhìn thấy được linh hồn đang đau khổ bên cạnh cô ấy.
Đó là anh trai tôi, Tô Trạch. Anh ấy được thả ra rồi…
Cô ta nắm tay anh tôi, bắt đầu làm nũng: “A Trạch ngoan, lúc trước em cũng không cố ý, em không biết các anh đến địa bàn của em, còn bị đám người không hiểu chuyện kia hại. Đừng giận mà, sau này em sẽ bồi thường cho anh nhé, trước hết phải tìm một cơ thể thật đẹp trai cho anh nhập vào đã.”
Cô gái nở nụ cười duyên dáng đứng dậy: “Nhìn cơ thể này của em xem, năm 13 tuổi, con bé này lần đầu quay về trại, em đã để ý nó rồi. Sự thật chứng minh em đã chọn đúng, nếu không sao anh có thể vừa gặp đã yêu em được?”
Thì ra là thế, người nguy hiểm ở ngay bên cạnh mình, anh tôi đã không cảnh báo sai. Sai là tôi, tôi tin lầm người.
Lời cuối cùng của cô gái vang lên bên tai tôi, dịu dàng nhưng thật lạnh lẽo: “A Trạch à, đi thôi.”
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn