Tôi cuống quýt đứng dậy, chạy đến bên cạnh lão Trần mù: “Rõ ràng vừa nãy con đã chạy rất xa, chạy đến thẳng nhà ông mà, tại sao giờ con lại ở đây?”
“Con bị quỷ anh che mắt, những gì con nhìn thấy đều là ảo ảnh do quỷ anh tạo ra.”
Lão Trần thở dài: “Con quỷ anh này lợi hại hơn ta nghĩ, đã tu luyện đến mức có thể dùng ảo ảnh che mắt rồi.”
Chợt, lão ấy kéo tay tôi một cái thật mạnh, hỏi: “Con không làm theo lời ta dạy đúng không? Nếu con làm theo, không lý nào lại không trấn áp được quỷ anh, để nó giết người như thế.”
Tôi cũng không định giấu, nói với lão: “Cơ thể em gái con bị gà ăn sạch rồi, con không có cách nào gom lại, nên con đã dùng bùn trong chuồng gà giả làm em gái, rồi lấy lá cây hòe bọc lại.”
“Than ôi! Con đúng là hồ đồ!”
Lão Trần thả tay tôi ra, thở dài thườn thượt: “Cơ thể quỷ anh ở trong bụng gà, lẽ ra con phải mổ bụng gà lấy thịt, chứ không nên tìm cách chống chế như thế. Con lấy lá hòe bọc bùn, quỷ anh sẽ nghĩ con chỉ làm cho có lệ. Nó là con nít, rất khó chiều, thấy thế đương nhiên sẽ giận gia đình con rồi.”
Tôi cúi đầu, không nói được câu nào.
Kể cũng lạ, bây giờ cha mẹ đã không còn, nhưng tôi lại chẳng hề cảm thấy đau buồn hay khổ sở. Ngược lại, tôi chỉ lo không biết khi bà nội từ thành phố về, mình có bị gây khó dễ hay không…
Tiếng cằn nhằn, luyên thuyên của lão Trần mù cứ liên tục vang bên tai tôi: “Cũng do ta sơ suất, không nói rõ với con, nếu không nhà họ Vương của con cũng chẳng gặp họa lớn như thế.”
Lão ấy lại thở dài, nói tiếp: “Giờ cha mẹ con đã bị quỷ anh sát hại, trong lòng bọn họ cũng có oán niệm. Chúng ta phải nhanh chóng đi tìm trưởng làng, gọi người đến hỏa thiêu cha mẹ con, nếu không cả làng sẽ gặp tai họa.”
Giờ phút này tôi cũng chẳng nghĩ được gì, lão Trần nói sao thì nghe đó.
Hai người chúng tôi chạy đến nhà trưởng làng. Trưởng làng nghe xong thì ra mặt, giúp chúng tôi mời mấy người nặng vía, gan to trong làng đến, đặt cha mẹ tôi lên giường, hỏa thiêu họ ngay tại chỗ.
Xong xuôi, lão Trần lại nhờ người bắt hết gà trong chuồng gà nhà tôi lại. Nhưng mấy con gà trong chuồng hai mắt đỏ ngầu, đập cánh liên tục, mọi người làm cách nào cũng không bắt được. Trong lúc cả làng đang nháo nhào, tôi bỗng nghe thấy tiếng cười “hì hì” xen lẫn tiếng gà kêu.
“Ta vốn định giúp ngươi đầu thai chuyển thế, nhưng oán niệm của ngươi quá nặng, còn dám giết người, đừng trách ta hủy hồn của ngươi!”
Lão Trần mù niệm vài câu chú ngữ, lấy một chén máu chó mực hất lên người đám gà, nhất thời, mấy con gà đứng yên, không động đậy nữa. Lão Trần thấy thế thì gọi người vào bắt hết gà ra, ném vào đống lửa để thiêu hủy.
Sau khi làm xong, lão ấy nói với tôi, bây giờ oán quỷ trong nhà tôi đều đã bị tiêu diệt, sẽ không có ai làm hại tôi nữa. Nhưng nhìn căn nhà bây giờ toàn máu là máu, tôi vẫn cảm thấy rất sợ.
Lão Trần thấy vậy thì bảo tôi đến nhà lão nghỉ ngơi, tôi mừng còn không hết.
Đêm đó, tôi tắt đèn, nằm lên giường chuẩn bị ngủ. Nhưng vào khoảnh khắc hai mắt sắp nhắm lại, tôi lại có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm…
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như thế làm tôi nổi hết da gà. Trực giác của tôi rất mạnh. Lúc trước, khi mọi chuyện sắp xảy ra, tôi cũng có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, khi mở mắt đã thấy em gái nằm bên cạnh.
Vậy bây giờ, ai đang nhìn tôi? Là em gái ư? Nhưng lão Trần nói, em gái tôi đã hồn bay phách tán rồi mà.
Tôi hít sâu một hơi, chui vào trong chăn, sau đó lén nhìn qua khe hở, nhưng bên ngoài chẳng có gì cả… Sự mệt mỏi làm tôi quên cả sợ hãi, đôi mắt từ từ nhắm lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ…
“Mày còn mặt mũi nằm đó ngủ nữa à?!”
Khi tôi tỉnh dậy, đã thấy bà nội đang ở bên cạnh. Gương mặt bà tôi đầy vết nhăn, tàn nhẫn bấu mạnh hai má tôi, hung ác nói: “Cha mẹ mày chết rồi, mày còn dám nằm đó ngủ như thế hả!”
Tôi bị đau thì lồm cồm bò khỏi giường, quỳ phịch trên mặt đất: “Bà ơi, con xin lỗi, con xin lỗi.”
“Con ngu, tại sao người chết không phải mày chứ!” Bà nội giơ tay lên, tát liên tiếp mấy cái vào mặt tôi. Tôi bị đánh đến mức đầu óc ong ong, mơ hồ cảm nhận được máu đang từ từ chảy ra từ lỗ tai, từ miệng mình.
“Được rồi, được rồi.”
Lão Trần mù vội vàng ngăn lại: “Cái chết của con trai với con dâu bà cũng không thể trách con bé, quỷ anh mới là người giết hai đứa nó.”
Lão còn bảo: “Tôi vốn định chờ bà về, làm lễ siêu độ cho con trai với con dâu bà, nhưng tình huống đêm qua quá nguy hiểm, nếu không sớm thiêu hủy, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện chết người, nên tôi đành gọi người thiêu hủy trước.”
Lời lão Trần mù nói từ trước đến giờ đều rất được xem trọng, bà nội tôi chẳng thể trách tội lão, nên nghiến răng nghiến lợi nhìn qua tôi: “Lẽ ra mày phải chết để chôn cùng cha mẹ mày.”
Tôi cuộn người ở góc giường, dùng hai tay ôm lấy cơ thể, run cầm cập nhưng bị bà nội quát gọi về nhà dọn dẹp, vệ sinh nhà cửa. Khi chuẩn bị đi, lão Trần mù lấy ra ba lá bùa, bảo, cha mẹ tôi qua đời đột ngột, tuy đã được hỏa thiêu xong xuôi. Nhưng oán khí cha mẹ tôi phát ra đã thu hút yêu ma quỷ quái trong núi, nên bảo tôi và bà đeo bùa hộ mệnh vào.
Bà nội giật hết cả ba lá bùa, hừ lạnh: “Tôi với con tôi dùng bùa là đủ rồi, còn con nhỏ rách việc này thì chết cho rảnh nợ.”
Lão Trần thấy vậy thì đưa bùa cho tôi, sau đó bắt đầu khuyên giảng bà nội: “Vương Yêu Nhi tuy là con gái, nhưng tốt xấu gì cũng là đứa con duy nhất của nhà họ Vương bà, bà vẫn nên đối xử tốt với nó.”
Bà nội tôi rất không vui: “Ai nói? Tôi còn đứa con trai ruột đấy! Lần này tôi vào thành phố là để dắt nó đến bệnh viện kiểm tra.”
Lão Trần mù hỏi: “Thế bác sĩ trong thành phố nói gì?”
Bà nội không trả lời, kéo tôi về nhà. Nhìn thấy đường về nhà càng lúc càng gần, tôi bắt đầu cảm thấy áp lực. Sau này, trong nhà chỉ còn có bà người là tôi, bà nội và chú. Tôi nghĩ, sau này tôi càng khó sống.
Bây giờ bà nội đã già rồi, chú lại bị tàn tật.
Thật ra, chú tôi vốn là một người bình thường. Nhưng lúc sinh chú, bà nội vì muốn chờ đến giờ lành nên đã nhịn lại không cho chú chui ra, kết quả đầu của chú tôi cứ thế bị bà chèn nứt hộp sọ.
Chú tôi rất đáng thương, không chỉ đầu óc có vấn đề mà còn sở hữu cơ thể dị dạng, trời sinh đã cụt một chân. Vì muốn chú khỏi bệnh, nên bà thường lấy tiền trong nhà, đưa chú lên thành phố khám bệnh. Nhưng hộp sọ bị nứt sao mà dễ chữa như vậy được?
Sau khi về tới nhà, bà nội không thèm nói lý, quơ đại cây lau nhà, dùng sức đánh mạnh vào người tôi: “Cái con ngu học, sinh mày đúng là lỗ vốn, mày đi chết đi!”
Tuy lần nào bà cũng lặp đi lặp lại câu này, nhưng từng lời của bà đều làm tôi đau đớn. Tôi không hiểu, chỉ vì tôi là con gái nên tôi là một đứa rác rưởi, đáng chết ư?”
“Đừng đánh nữa.”
Chú tôi ngồi trên ghế bỗng lên tiếng. Từ trước đến giờ, chú lúc nào cũng ngây dại, không nói được trọn vẹn một câu nào, ấy thế mà hôm nay, chú lại lên tiếng vì tôi. Tôi thật sự rất kinh ngạc.
Bà nội quăng cây lau nhà sang một bên, chạy đến trước mặt chú, liên tục xoa đầu chú: “Con trai cưng của mẹ, con nói sao thì mẹ nghe vậy, hôm nay mẹ không đánh con nhỏ lỗ vốn kia nữa.”
Tuy nói vậy, nhưng tròng mắt của bà nội lại liếc nhìn tôi, ánh mắt còn ngoan độc hơn em gái tôi gấp trăm nghìn lần. Tựa như, bà sẽ lột da, ăn xương tôi bất cứ lúc nào vậy.
Vì muốn tránh ánh mắt của bà nên tôi vội chạy đi lau dọn vết máu trong nhà, chỉ cần bản thân trông có vẻ bận rộn thì tôi không bị xem là đứa thừa thãi trong nhà.
Sau khi dọn dẹp hết 3 4 tiếng, tôi đi đến phòng bếp, nấu mì cho bà nội và chú ăn. Chờ cả hai người họ ăn xong, tôi lại mang bát đĩa bẩn đi vào phòng bếp, định ăn chút mì lót bụng, nhưng cảnh này lại bị bà nội nhìn thấy. Bà ấy lạnh lùng nhìn tôi, cười mỉa: “Cha mẹ mày chết cả rồi, mày còn mặt mũi ngồi đó ăn cơm hả?”
Nói rồi, bà cầm xẻng xúc hết đống mì ít ỏi trong nồi ra, đổ hết xuống đất ngay trước mặt tôi, cười lớn, nói: “Từ giờ trở đi, mày phải làm tròn chữ hiếu với cha mẹ mày, bảy ngày tới nhịn đói cho tao!”
Nước mắt của tôi chực trào trong hốc mắt, bà nội còn đang định làm khó dễ tôi thêm một lúc, nhưng vì nghe tiếng chú gọi lớn ở nhà trên nên bà mới bỏ đi.
Đã hơn một ngày tôi chưa ăn cơm. Chờ bà đi rồi, tôi nhìn mấy cọng mì nằm trên mặt đất bẩn thỉu, không nhịn được, cầm lên cho vào miệng…
Sau khi rửa chén xong, tôi cũng không dám về phòng ngủ, chỉ đành cuộn mình lại trong góc phòng bếp, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tờ mờ sáng, tiếng cười “hì hì” quen thuộc đến đáng sợ lại vang lên bên tai. Mồ hôi lạnh chảy ướt lưng tôi.
Em gái tôi đến rồi!
Trong lòng tôi tràn ngập những câu hỏi không có lời giải. Chẳng phải em tôi đã bị lão Trần hỏa thiêu rồi ư? Lão Trần mù cũng nói, hồn phách em tôi mất rồi, em ấy sẽ không hại người nữa.
Lúc này, một con gà trống to lớn, vươn cái đầu dài vào trong dò xét, hệt như một con người, lọt vào mắt tôi. Tôi rét run cả người.
Đám gà trong chuồng chưa bị thiêu hủy hết, vẫn còn một con cá lọt lưới!
Rất nhanh, con gà đã đi đến trước mặt tôi. Nhưng lạ ở chỗ, nó giống như không nhìn thấy tôi, chỉ loanh quanh gần đó, phát ra tiếng cười “hì hì” của con người. m thanh này đã hấp dẫn sự chú ý của bà tôi, bà ấy tức giận mắng:
“Vương Yêu Nhi, mày qua đây, bắt con gà về chuồng nhanh lên!”
Tôi không dám động đậy.
Bà nội càng mắng càng hăng: “Mày thiếu đòn đúng không? Mẹ mày, lần này tao sẽ lột da mày… Á!”
Còn chưa nói hết câu, bà tôi đã bắt đầu hét lên chói tai: “A… Cứu… cứu mạng…”
Cùng lúc đó, tiếng kêu cứu đứt quãng của chú tôi cũng vang lên: “Đau quá… cứu…”
Tiếng kêu cứu kéo dài độ chừng 10 giây thì dừng. Tôi do dự hồi lâu, tự hỏi, bà và chú tôi sẽ không sao chứ? Nhưng hai người họ cũng có bùa hộ mệnh lão Trần cho mà, chắc sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?
Tiếng hét của bà tôi càng lúc càng đau đớn, chói tai. Cuối cùng, tôi quyết định đứng dậy đi về phòng bà. Tôi chẳng có tài cáng gì, cũng không cứu được bà nội, nhưng chú tôi thật sự rất đáng thương…
Khi tôi đến nơi, trong phòng đã là một vũng máu.
Bà nội tôi mất rồi, chú tôi cũng mất rồi.
Con gà trống to lớn kia thì đang không ngừng mổ mắt bà tôi.
Bà nội chết thảm lắm, trong tay vẫn còn cầm một lá bùa vàng.
Nhưng bùa hộ mệnh của lão Trần rõ ràng đã bảo vệ tôi mà, vậy sao nó lại không bảo vệ được bà nội và chú tôi? Tôi đột nhiên chú ý, bùa trong tay bà nội và chú không giống với bùa trong tay tôi. Nói đúng hơn, lá bùa trong tay tôi ngược với bùa trong tay họ.
Chẳng lẽ vì thế nên con gà không nhìn thấy tôi, nhưng lại nhìn thấy bà nội và chú tôi ư? Tại sao lão Trần mù lại đưa cho chúng tôi những lá bùa khác nhau như thế?
Tôi đột nhiên tỉnh ngủ, nhận ra, lão Trần có vấn đề…
Theo dõi Mọt Game để không bỏ lỡ bài viết hay về game nhé~
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn