“Rầm rầm rầm!”
Cửa nhà tôi bỗng bị đập mạnh đến mức kêu rầm rầm, giọng nói lo lắng của lão Trần mù vang lên ngoài cửa: “Vương Yêu Nhi, con sao vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa, giật mình phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ.
Mỗi lần nhà tôi xảy ra chuyện, lão Trần mù luôn xuất hiện kịp thời trước cửa nhà tôi. Điều này làm tôi cảm thấy rất sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy giọng nói của lão Trần vang lên ngoài cửa còn đáng sợ hơn con quỷ trong phòng:
“Yêu Nhi, ta tới cứu con đây!”
Cánh cửa cũ kĩ bị lão Trần mù đá văng. Lão ta vọt vào trong, dường như đã có chuẩn bị từ trước, cầm kiếm gỗ đào, đâm chuẩn xác vào cơ thể con gà trống. Giải quyết gà trống xong, lão Trần lại giả vờ thở dài: “Hầy, ta tới muộn rồi.”
Tôi sợ hãi nhìn lão ta, không thốt lên một chữ nào.
Lão Trần lại tiếp tục nói: “Cũng do ta sơ xuất, buổi tối ta bấm tay tính thử mới phát hiện bỏ sót một con gà từng ăn thịt em gái con, ta… ta thật sự tính sai rồi!”
Tôi rất muốn hỏi, chẳng phải lão đã đưa bùa hộ mệnh cho chúng tôi rồi ư? Vậy tại sao bà nội và chú tôi đều qua đời, chỉ còn mình tôi sống sót? Có phải lão cố ý để chú và bà nội tôi chết không?
Nhưng cuối cùng, tôi không nói gì cả. Lão Trần mù rất có bản lĩnh, tôi không đấu lại lão ta. Ngược lại, tôi rất tò mò, mọi người trong nhà tôi đều qua đời cả rồi, nhưng tại sao lão Trần lại giữ mạng sống cho tôi?
“Đi thôi, chúng ta đến nhà trưởng làng, gọi người đến thiêu hủy bà với chú của con.”
Lão Trần mù vươn tay về phía tôi, nhưng tôi không nhúc nhích. Lão trầm ngâm nhìn tôi hồi lâu, lúc này, tôi bỗng cảm nhận được ánh mắt chăm chú giống hệt với lúc ngủ lại nhà lão Trần.
Tôi cuối cùng cũng hiểu, khi đó chính lão Trần đang nhìn tôi.
Nhưng không phải lão bị mù sao? Tại sao lão lại có thể nhìn tôi chằm chằm như thế?
“Con phát hiện ra rồi à?”
Lão Trần bỗng nở nụ cười, tháo cặp kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt đáng sợ. Trên mắt trái của lão có một vết sẹo, trông giống như bị ai đó dùng kim khâu lại. Còn bên mắt phải của lão bị khâu kín, con ngươi lộ ra giữa khe hở, mang theo ý cười âm hiểm, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cuống quýt lắc đầu: “Phát hiện cái gì à? Ông Trần, ông nói vậy là sao?”
“Đừng giả vờ nữa.”
Lão Trần bước đến gần tôi: “Lúc trước nhìn thấy ta, con sẽ lao ngay đến, nhưng hiện tại, con lại tránh ta. Con thông minh như thế, nhất định đã phát hiện ta kỳ lạ, nên mới sợ ta, đúng không?”
Lão Trần mù vạch trần tôi! Tôi cũng chẳng thèm giấu nữa, vội vàng xoay người bỏ chạy. Nhưng phản ứng của lão Trần rất nhanh, duỗi tay túm tôi lại. Một ông lão năm sáu mươi tuổi, lại cúi người hôn tôi: “Yêu Nhi à, đôi lúc thông minh quá cũng không tốt đâu. Ta vốn định sau khi cả nhà con chết hết, sẽ đến nói chuyện với trưởng làng, nhận con về làm con nuôi, sau đó dùng tình cảm từ từ cảm hóa con, để con trở thành vợ ta. Nhưng bây giờ kế hoạch của ta đã bị con phát hiện, vậy thì đừng trách ta cưỡng ép con!”
Tôi hét lớn: “Cứu mạng, lão Trần muốn…!”
Lão Trần mù nhanh chóng bịt miệng tôi lại: “Câm miệng!”
Sức của lão ta rất lớn, bịt chặt đến mức làm tôi đau đớn, hét không thành tiếng, nghẹt thở.
“Con suy nghĩ cho kỹ, giờ cả nhà con chết cả rồi. Con là một đứa trẻ mồ côi không người thân thích.”
Lão ta không ngừng dụ dỗ tôi: “Nhưng nếu con theo ta, con sẽ có rất nhiều tiền, còn được người trong làng tôn kính và yêu thương.”
Vì để sống sót, tôi giả vờ phục tùng lão, ra sức gật đầu: “Con… Con theo ông.”
Lão Trần thả tay ra, nhưng bàn tay vẫn túm cổ tôi, không để tôi chạy thoát.
Tôi vì muốn làm lão buông lỏng cảnh giác nên đành nói: “Ông giỏi như vậy, muốn cô gái nào trong làng mà không được, tại sao lại nhất quyết muốn một con nhóc như con?”
Lão Trần mù cười bảo: “Con và những đứa khác không giống nhau, con sinh vào ngày âm tháng âm, là một đứa trẻ trăm năm khó tìm, con có thể giúp ta tăng tu vi, ta nhất định phải có được con.”
Tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm. Tuổi lão ta ít gì cũng ngang ngửa bà nội tôi, nhưng sao lại có suy nghĩ dơ bẩn như thế!
Đột nhiên, một trận gió lớn thổi qua, mùi máu của bà và chú xộc lên, tôi sợ hãi che mũi: “Con… Con sợ, hay chúng ta mau qua nhà trưởng làng, nhờ ông ấy giúp đưa bà nội với chú đi hỏa táng đi ông?”
Lão Trần mù gật đầu, kéo tôi ra ngoài cửa. Vào khoảnh khắc lão ta vừa ra khỏi cửa, một suy nghĩ độc ác bỗng hiện lên trong đầu tôi.
Tôi há miệng, cắn mạnh lên tay lão. Lão ta bị đau thì bất ngờ thả tay tôi ra, nhân cơ hội đó, tôi chạy như điên ra ngoài, vừa chạy vừa la lớn: “Cứu mạng, lão Trần mù hại người!”
Tôi la rất lớn, nhưng không ai trả lời tôi cả!
Tôi cực kỳ hoảng sợ, sau lưng vang lên tiếng cười mỉa của lão Trần: “Nhóc con, con nghĩ chỉ có quỷ mới làm được mấy trò che mắt à?”
Tôi rơi vào tuyệt vọng. Lão Trần đã dùng thuật che mắt với tôi, bây giờ có thể nói, tôi gọi trời trời không không thấu, gọi đất đất không nghe.
Lúc này, lão Trần mù cũng chẳng thèm dịu dàng với tôi nữa. Lão ta túm cổ tôi, quăng xuống đất, nở nụ cười gian xảo: “Làm luôn vậy, chờ đến khi mày thành người của tao rồi thì sẽ ngoan ngoãn thôi!”
Tôi hét khàn cả giọng, cố gắng giãy dụa: “Không!”
Lão Trần bịt miệng tôi lại. Mặt tôi đỏ bừng, càng lúc càng khó thở, trước mắt tôi như biết thành màu đen…
“Thiên địa huyền hoàng, trừ tà đuổi ma, phá!”
Một hòa thượng trọc đầu, mặc bộ quần áo màu chì cũ nát xuất hiện, trên tay ông ta cầm chén ăn của các nhà sư, lắc đầu thở dài: “Sư đệ, nhiều năm không gặp, đệ vẫn không chịu tu tập đàng hoàng.”
Lão Trần bật người đứng dậy, cầm kiếm gỗ đào đâm về phía hòa thượng: “Đừng có xen vào chuyện của người khác!”
Còn tôi, vì quá mệt nên đã bất tỉnh… Đến khi tỉnh dậy, tôi thấy lão hòa thượng ngồi bên cạnh mình, ôn hòa hỏi: “Con không sao chứ?”
Tôi gật gật đầu, hỏi ông: “Lão Trần đâu rồi ạ?”
Hòa thượng chỉ tay về phía lão Trần mù đang bị trói cách đó không xa: “Con yên tâm, hắn ta không làm chuyện xấu được nữa đâu.”
Tôi lại hỏi: “Vậy còn bà và chú con thì sao?”
“Ta đã tụng kinh siêu độ cho họ rồi. Xin lỗi con, nếu ta không đến trễ, có lẽ người nhà con sẽ không ra đi hết như thế này.”
Hòa thượng niệm một câu a di đà phật, nói: “Cách tốt nhất để đuổi quỷ là tụng kinh siêu độ, nhưng sư đệ của ta tâm địa độc ác, dùng cách hỏa thiêu, làm cha mẹ và em gái con hồn phi phách tán.”
Tôi cắn môi, căm hận nhìn lão Trần mù.
Hòa thượng lại nói: “Con cứ yên tâm, ta sẽ mang cái loại làm bại hoại phật môn này về, trừng phạt hắn thích đáng.”
Sau khi trời sáng, lão hòa thượng gọi người trong làng đến, nhờ họ đưa bà nội và chú tôi đi mai táng. Xong xuôi, hòa thượng mang theo lão Trần rời khỏi làng, tôi kéo tay áo ông, xin ông mang tôi theo cùng.
Có lẽ vì áy náy, hòa thượng đưa tôi ra khỏi làng, đi về thành phố. Ông giao tôi cho cảnh sát, nói rằng tôi là trẻ mồ côi, không có người thân. Cảnh sát sau đó đưa tôi đến cô nhi viện.
Về sau, có một cặp đôi tốt bụng muốn nhận nuôi tôi, nhưng tôi không nhận lời, vì tôi sợ. Cha mẹ ruột còn đánh, chửi, thậm chí đòi giết tôi, nên tôi nghĩ, cha mẹ nuôi chẳng có máu mủ gì chắc còn đối xử với tôi tệ hơn cả cha mẹ ruột.
Hai vợ chồng bị tôi từ chối thì không kiên quyết đòi nuôi tôi nữa, nhưng họ vẫn giúp đỡ tôi, cho tôi được đến trường.
Nhiều năm sau, tôi tốt nghiệp đại học. Lại vài năm nữa trôi qua, tôi gặp được một người đàn ông rồi kết hôn với anh ta.
Lúc mang thai rồi đi siêu âm, tôi đã rất sợ, nhưng bác sĩ chúc mừng, bảo tôi mang thai một cặp sinh đôi. Tôi nghe xong thì thở phào, sinh đôi thì xác suất có bé trai sẽ lớn hơn.
Mười tháng sau, tôi sinh… Sinh ra hai bé gái.
Điều đó làm tôi cực kỳ sợ hãi. Chồng tôi thấy thì hỏi, có hai đứa con gái đáng yêu như thế, sao tôi lại sợ như vậy?
Tôi run rẩy nói với chồng: “Em có một bài thuốc gia truyền, chỉ cần… chỉ cần anh cho em cơ hội, em nhất định sẽ sinh được con trai.”
Chồng nghe xong thì khó hiểu nhìn tôi: “Tại sao phải sinh con trai? Em thích con trai à?”
Tôi nói: “Không lẽ anh không thích con trai ư? Lần này em sinh toàn là con gái, không thể kế tục hương hỏa cho nhà anh.”
“Em nói gì vậy?”
Chồng tôi cau mày: “Nhà chúng ta cũng chẳng phải nhà gia thế gì, đâu cần có con trai nối dõi!”
Tôi ngạc nhiên, anh ấy hoàn toàn không để ý tôi có sinh được con trai hay không! Điều này… hoàn toàn khác với những gì tôi từng biết!
Một lúc lâu sâu, tôi mới dè dặt hỏi: “Em không sinh được con trai, cha và mẹ sẽ không giận chứ?”
Chồng xoa đầu tôi, cười bảo: “Đừng lo, cha mẹ anh đều là người có ăn có học, từ nhỏ đã được giáo dục kỹ càng, không phải người trọng nam khinh nữ.”
Tôi ôm chặt chồng mình: “Chồng ơi, cảm ơn anh.”
Theo dõi Mọt Game để không bỏ lỡ bài viết hay về game nhé~
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn