Phụ Lục
Mở đầu của “Quá Âm” là câu chuyện xảy ra trước khi phần game “Hồi Môn” kết thúc. Nếu bạn không nhớ thì nhà họ Kiều là một phú gia giàu nhờ nghề bán ngọc ở trấn Di Xuyên. Cả nhà có tất cả 4 người con, 3 gái và 1 trai. Chị cả Kiều Thục Anh bị ép kết hôn với một gã khờ, cuối cùng uất hận, tự tay kết thúc cuộc đời của cả chồng và mình. Người chị thứ Kiều Ngọc Trinh theo đuổi tự do nhưng bị gia đình ép kết hôn với Hứa thiếu gia. Tiếc thay vào ngày cưới, Hứa thiếu gia đột ngột qua lời, hôn lễ biến thành âm hôn, Kiều Ngọc Trinh bị ép chôn cùng.
Người con trai duy nhất nhà họ Kiều là Kiều Dư An thì ngược lại. Vì là con trai độc đinh nên anh được ông bà Kiều hết mực yêu thương, cho ra nước ngoài du học. Đến năm 1926, Kiều Dư An về nước thì hay tin em gái út là Kiều Dung bị bệnh nên phải vào bệnh viện điều trị.
Nhưng, thật ra “Kiều Dung” không hề có mặt ở bệnh viện. Vì có ngày sinh tháng đẻ rơi vào ngày đại cát nên cô được ông bà Kiều nhận về nuôi nấng. Về sau, con trai của Thượng úy trấn Di Xuyên qua đời bất đắc kỳ tử. Nghe tin Thượng úy muốn tìm 7 cô gái sinh ngày đại cát để thực hiện nghi lễ hiến tế gọi hồn con trai, ông bà Kiều đã thẳng tay bán Kiều Dung cho Thượng úy làm lễ âm hôn để lấy lòng Thượng úy. Chi tiết này trong video về “Hồi môn” tôi nói nhầm thành ông bà Kiều tự hiến tế Kiều Dung nên giờ sửa lại tí nhé.
Vậy là ngày 3 tháng 3 năm 1926, Thượng úy cho người khiêng kiệu hoa đến rước Kiều Dung vào buổi đêm, đi cùng với cô còn có 6 cô gái khác cùng chung số phận. Nhưng Kiều Dung hoàn toàn không biết về âm mưu đó, chỉ nghĩ mình được gả đến nhà Thượng úy.
Khi kiệu hoa đi ngang khu rừng trên núi thì bỗng nhiên gặp chuyện. Toàn bộ kiệu phu bị thứ gì đó treo trên cây, mất mạng, 6 tân nương còn lại cũng không thấy đâu, chỉ còn mỗi mình Kiều Dung sống sót.
Sau một hồi lang thang trong rừng, Kiều Dung gặp được Hoàng Tiểu Mễ, một cô gái khác cũng bị gả đến phủ Thượng úy như mình. Cả hai kết làm bạn, cùng nhau tìm cách quay về nhà, nhưng không ngờ lại lạc đến thành Uổng Tử.
Tương truyền, trấn Di Xuyên lúc trước là nơi giao nhau giữa âm giới và dương giới, còn được biết đến với cái tên khác là “thành quỷ”. Buổi sáng là nơi con người sinh sống, ban đêm lại trở thành chốn thu dưỡng cô hồn dạ quỷ, nên còn được gọi là “thành Uổng Tử”. Những người vô tình rơi vào nơi này, nếu từng gây ra những chuyện tán tận lương tâm sẽ không thể quay về dương gian, bị giữ lại thành quỷ mãi mãi.
Bà của Hoàng Tiểu Mễ là một “Mễ Bà” có tiếng, bản thân cô cũng học được thuật vấn mễ, dùng gạo nói chuyện với ma quỷ từ bà, nên Tiểu Mễ đề nghị cô và Kiều Dung có thể thử dùng cách này để hỏi đường ra khỏi đây.
Tuy nhiên, nếu người thực hiện vấn mễ tâm địa bất chính thì sẽ phải gánh chịu hậu quả tàn khốc. Mẹ của Tiểu Mễ biết con gái nhỏ tính tình không tốt nên đã không cho cô học, thay vào đó, bà truyền phương pháp vấn mễ lại cho người con gái lớn. Tiểu Mễ biết chuyện, không chỉ không hiểu cho mẹ, ngược lại còn sinh lòng ganh ghét với chị gái. Cuối cùng, chính tay cô đã dìm chị mình rồi giấu vào lu nước.
Kiều Dung hoàn toàn không biết về quá khứ của Tiểu Mễ, vẫn tin rằng cô gái này là người tốt, chạy đi tìm những vận dụng cần thiết cho buổi lễ vấn mễ là gạo và trứng gà đỏ để thực hiện nghi lễ.
Sau khi nghi lễ hoàn thành, linh hồn của chị gái Tiểu Mễ và những tân nương xấu số khác xuất hiện chỉ đường cho cả hai. Nhưng đồng thời, Tiểu Mễ cũng bị thuật vấn mễ phản lại, nhìn thấy hồn ma chị gái đòi mạng mình, bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Kiều Dung lúc này đã cảm thấy có gì đó không ổn ở cô gái tên Tiểu Mễ này, nhưng vẫn tốt bụng dìu cô cùng thoát khỏi thành Uổng Tử. Trên đường đi, cả hai nhìn thấy trận pháp làm lễ của Thượng úy, mới biết bản thân bị mang đi hiến tế. Khi chỉ còn cách đường thoát trong gang tấc, Tiểu Mễ thấy con quỷ cư ngụ thành Uổng Tử sắp đuổi kịp cả hai thì lập tức đẩy Kiều Dung ở lại thế mạng, còn mình thì cố gắng chạy trốn.
Kiều Dung phúc lớn mạng lớn nên tránh được một kiếp. Tiểu Mễ thấy Kiều Dung không sao thì lập tức khóc lóc xin lỗi. Nhưng ngay lúc này, con quỷ khổng lồ đuổi đến, vươn đưa cáibàn tay khổng lồ bắt lấy Tiểu Mễ. Vậy là cuối cùng, kẻ ác vẫn phải trả giá cho tội lỗi mà mình gây ra trong quá khứ bằng cả mạng sống.
Về phần Kiều Dung, cô sau đó thành công thoát khỏi con quỷ đang truy đuổi mình, nhưng lại bất hạnh lạc vào sâu bên trong thành Uổng Tử. Tuy nhiên trong phần Hồi Môn, ta biết rằng cô sẽ được anh trai mình là Kiều Dư An cứu thoát khỏi đó, an toàn quay về dương gian.
Quay về thời gian 2 ngày trước, tức ngày 1 tháng 3 năm 1926, truyền nhân của Thủ phố nhân - Lục Hào được hồn ma mẹ mình dẫn lên một nghĩa trang trên núi Chỉ Thủy. Trong trò chơi, thủ phố nhân, hay người bảo vệ, là từ chỉ những người có nhiệm vụ ngăn cản ác niệm của hồn ma, hóa giản thế giới hận thù sinh ra từ ác niệm, cứu giúp những linh hồn lầm lỡ.
Ở “Hồi Môn”, ta biết rằng Lục Hào là kết quả của mối tình giữa bác sĩ Lục Miên với đường muội là Lục Thu Ngưng.
Lục Hào trời sinh sở hữu năng lực đoán được giới tính của thai nhi trong bụng thai phụ. Bác sĩ Lục Miên thấy thế đã dùng khả năng đó của con trai để giúp nhiều phụ nữ đoán biết giới tính con mình. Tưởng rằng đó là chuyện tốt, nhưng với tư tưởng trọng nam khinh nữ ngày đó, việc làm của Lục Miên đã giáng tiếp dẫn đến việc rất nhiều bé gái bị phá bỏ khi còn chưa kịp chào đời.
Về sau, Lục Miên bị người ta vu oan giá họa, quyết định chấm dứt đời mình. Nhưng vì còn con trai và vợ nên Lục Miên vẫn canh cánh mãi trong lòng. Trước khi qua đời, ông đã gửi thư cầu cứu Kiều lão gia, người từng được mình đỡ đẻ hai cô con gái, đứng ra làm chứng cho mình. Nhưng Kiều lão gia nhắm mắt làm ngơ, Lục Miên tuyệt vọng nên đã tìm đến cái chết.
Diêu Văn Nguyệt là một y tá làm cùng bệnh viện với Lục Miên, từng đem lòng ngưỡng mộ ông. Sau khi biết chuyện đã tự nguyện nhận nuôi Lục Hào và chăm sóc Lục Thu Ngưng. Không lâu sau thì Thu Ngưng qua đời vì bệnh, Văn Nguyệt một mình bán thuốc nuôi Lục Hào. Trong một lần buôn bán, cô bị người ta chửi rủa vì có quan hệ với Lục Miên, cảnh này bị thiếu gia Kiều Dư An nhìn thấy, động lòng thương nên đã mời cô về nhà họ Kiều làm công, nhờ thế Văn Nguyệt mới có tiền nuôi Lục Hào khôn lớn.
Lục Hào sau này tiếp nối truyền thống làm thủ phố nhân của nhà họ Lục, nhưng đó là những gì đã xảy ra trong quá khứ. Còn ở hiện tại, sau khi đặt chân vào nghĩa trang trên núi Chỉ Thủy, Lục Hào đã gặp được một ông cụ tên Vinh Hoài Viễn. Ông ta tự giới thiệu mình là người trông coi nghĩa trang, chuyên thu dưỡng những cô hồn dã quỷ không chốn nương thân.
Cách đây không lâu, ông có nhận nuôi một cặp mẹ con đang chạy giặc, nhưng hôm nay cậu bé đi ra ngoài múc nước chẳng hiểu sao mãi chưa thấy về. Lục Hào nhìn thấy Vinh Hoài Viễn tuổi cao sức yếu, không tiện đi lại nên quyết định đi tìm tung tích hai mẹ con giúp ông.
Đi đến một giếng nước bị phong ấn, anh tìm thấy cậu bé An Dĩ Trạch đang đứng chờ ai đó. Dĩ Trạch nói mình đang chờ mẹ, mẹ cậu thường ngồi đây nghỉ ngơi, nhưng không hiểu sao mấy ngày rồi vẫn chưa thấy về.
Lục Hào nghi ngờ nên ghé mắt nhìn xuống giếng kiểm tra…
Cảm thấy có chuyện chẳng lành, Lục Hào bắt đầu hỏi chuyện Dĩ Trạch. Ngay lúc anh đưa tay định xoa đầu cậu bé, Dĩ Trạch bỗng biến mất, ma nữ vừa nãy chui ra khỏi giếng, vừa gào thét vừa đuổi theo Lục Hào.
Trốn vào một căn phòng, anh bất ngờ tìm thấy một tấm bài vị khắc tên “Vinh Hoài Viễn”. Nghi ngờ ông lão canh giữ nghĩa trang là do lệ quỷ giả dạng, tước đoạt mạng sống của người dương để kéo dài thọ mệnh, Lục Hào quyết định đi sâu vào điều tra.
Nhưng khi sự thật được sáng tỏ thì mọi chuyện lại không như những gì anh đã nghĩ. Hoài Viễn thật ra là một cương thi tốt, ông nhận hai mẹ con Dĩ Trạch ở nghĩa trang, cho họ ăn uống. Nhưng mẹ của Dĩ Trạch vì không biết ông là cương thi, không muốn tạo quá nhiều gánh nặng cho ông nên đã vào rừng hái thuốc. Rồi lại vì bất cẩn, bà đã rơi xuống vực sâu, để lại con trai một mình trên thế gian.
Lo lắng con trai không ai chăm sóc, hồn ma người mẹ không thể siêu thoát, cứ vất vưởng ở chốn nhân gian. Hoài Viễn cũng vì lo do Dĩ Trạch nên mãi không đi đầu thai, cứ ở lại tiếp tục chăm sóc cậu bé.
Sau khi Lục Hào biết chuyện, Hoài Viễn đã nhờ anh chăm sóc Dĩ Trạch giúp mình, dù sao âm dương cách biệt, ông không thể ở cạnh cậu bé cả đời. Cuối cùng, ông tạm biệt Lục Hào, mang theo linh hồn của mẹ Dĩ Trạch rời khỏi dương gian.
Lục Hào quyết định giấu sự thật về sự ra đi của mẹ Dĩ Trạch, chỉ nói rằng mẹ cậu bé đã đi tìm cha cậu bé, chờ khi nào cậu lớn sẽ được gặp lại họ, sau đó đưa cho Dĩ Trạch một bức thư, nói cậu bé hãy mang xuống núi đi tìm mẹ nuôi của anh là Diêu Văn Nguyệt, nhờ bà chăm sóc cho cậu. Còn anh thì đưa những cương thi xấu số, bỏ mạng trong chiến tranh còn vất vưởng trên núi Chỉ Thủy đến thành Uổng Tử sinh sống.
Chính tại nơi này, Lục Hào vô tình nhìn thấy người được cho là đã phản bội sư môn đi theo tà thuật, nhị sư huynh Yến Hoài Khâm, đang nói chuyện với hai người lạ mặt. Bọn họ bàn về một nghi lễ nào đó cần 7 người, rất có thể là nghi lễ hiến tế 7 tân nương sẽ xảy ra hai ngày sau đó. Mà thứ quan trọng dùng để làm thuốc dẫn cho nghi lễ đó, là một… thủ phố nhân.
Theo dõi để không bỏ lỡ những bài viết hay nhất về game nhé~
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn